Thần Cấp Ở Rể

Chương 601: Chương 601: Kẻ yếu không có quyền lựa chọn




“Mày!” Tư Đồ Phong chật vật đứng dậy khỏi mặt đất với vẻ mặt hoảng sợ.

Đường Trảm lắc đầu: “Anh cũng coi như khó chơi đấy. Tôi còn tưởng rằng có thể giết anh trong năm mươi hiệp, nhưng kết quả lại kéo dài lâu như vậy, thực lực của anh đúng là không tồi.”

Tư Đồ Phong lộ vẻ kinh ngạc: “Tên khốn, sao mày còn biết băng quyền?”

Đường Trảm nói với một nụ cười: “Cái này thì do anh không biết thôi. Thực ra tôi luyện tập rất nhiều trường phái, cho nên mấy bản lĩnh mà anh nói, tôi đều biết một chút hết.”

Tư Đồ Phong phun ra một ngụm máu nữa, trong đời anh ta chỉ luyện một hoặc hai môn phái, nhưng bây giờ Đường Trảm nói mình có thể biết mọi thứ.

Điều này làm cho anh ta cảm thấy không thể tin được.

Đường Trảm chỉ có thể nhún vai nói: “Nhưng mà quên đi, chắc là anh cũng không biết cảm giác này. Mới đầu thật khó chịu. Dù sao mỗi ngày đều phải luyện tập, học hết bài này đến bài khác.”

Tư Đồ Phong ngay cả đứng cũng có chút không ổn, anh ta biết lần này mình đã bị đánh bại nên không còn gì để nói.

Đường Trảm lúc này mới chậm rãi đi tới, lãnh đạm nói: “Muốn học cũng được thôi, tự mình đi thỉnh giáo người khác đi, nhưng tôi khuyên anh nên rời khỏi nhà họ Nguyên thì tốt hơn, dù sao nhà họ Nguyên kia cũng không phải thứ tốt lành gì, chuyện xấu gì cũng dám làm, nếu anh tiếp tục đi theo bọn họ thì cũng chỉ thiệt cho anh mà thôi.”

Lời nói của Đường Trảm khiến Tư Đồ Phong sửng sốt, ánh mắt càng thêm bối rối.

Đường Trảm đi ngang qua Tư Đồ Phong, lao ra khỏi đường hầm, anh ta muốn tụ họp lại với Liễu Như, sau đó tiếp tục bảo vệ Liễu Như đến tòa án.

Ai biết được nhà họ Nguyên có phái những sát thủ khác ngoài đường hầm này hay không.

Lúc này Diệp Vô Phong đang ngồi trên xe chở dầu cùng với Yêu Tử, Yêu Tử vốn luôn trầm mặc, bây giờ lại tò mò nhìn Diệp Vô Phong: “Lão đại của tôi nói khi anh ở Long Môn, thực lực của anh là mạnh nhất, thậm chí còn mạnh hơn mấy tư lệnh của Long Môn hiện tại.”

Diệp Vô Phong chỉ cười, cũng không thừa nhận chuyện này.

Yêu Tử nhìn vẻ mặt của Diệp Vô Phong nói: “Lão đại của tôi rất sùng bái anh, thậm chí trong mơ còn gọi tên anh, anh đã từng là tư lệnh chỉ huy Long Môn, tôi không tin anh thật sự không có cảm tình với Long Môn nữa, hiện tại Long Môn sụp đổ, anh nói xem về phương diện này sẽ không có trách nhiệm của anh sao?”

Diệp Vô Phong không ngờ Yêu Tử lại có thể nói ra lời này với mình, anh đã rời khỏi Long Môn lâu như vậy, ngay cả Đường Trảm còn không hỏi gì về chuyện này, thật không ngờ thủ hạ của Đường Trảm lại nhắc tới.

Anh mỉm cười nhìn Yêu Tử: “Vậy những lời này là Đường Trảm nói cho cậu sao?”

Yêu Tử lắc đầu: “Tất cả đều là suy nghĩ của tôi, lúc đầu tôi cũng không định nói những lời này với anh, nhưng nhìn tình hình hiện tại của Long Môn, tôi thật sự hơi buồn bực. Nếu còn có anh, Long Môn vẫn là tổ chức đứng đầu quốc tế, nhưng ở thời điểm đỉnh cao huy hoàng thì anh lại ẩn lui, tôi thật sự không hiểu điều này.”

Diệp Vô Phong chỉ lắc đầu: “Cậu không hiểu cũng là chuyện bình thường, nếu như cậu hiểu được, cậu sẽ không nói nhảm với tôi nhiều như vậy, tuy rằng cậu là đàn em của Đường Trảm, nhưng giọng điệu hung hăng của cậu thật sự rất thiếu đánh, tính tình hiện tại của tôi đã tốt nhiều rồi, nếu là trước kia thì tôi đã sớm giết cậu rồi.”

Yêu Tử cúi đầu im lặng, đợi một lúc sau mới nói: “Quên đi. Nhìn dáng vẻ của anh thì đã muốn từ bỏ Long Môn rồi. Tuy rằng tôi không đoán ra được, nhưng mọi người đều có quyền lựa chọn, anh thích là được rồi.”

Diệp Vô Phong lúc này mới chế nhạo: “Cái này thì cậu sai rồi. Không phải ai cũng có quyền lựa chọn, nhưng kẻ mạnh đều có quyền lựa chọn. Nếu là kẻ yếu thì không có chuyện đó.”

Trên đời này, kẻ yếu không có quyền lựa chọn, vì vậy những gì Yêu Tử nói thật sự rất ngây thơ.

Anh nhảy xuống khỏi che chở dầu, nhìn xung quanh và lấy điện thoại ra: “Chắc bây giờ không có ai trong đường hầm này nữa nhỉ?”

Sau khi Du Kinh Hồng nối máy được với Diệp Vô Phong, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng nhanh chóng cau mày: “Ý của anh là gì?”

“Không có ý gì, tôi muốn đưa quân đến nhà họ Nguyên, nếu không thì làm sao có thể khiến nhà họ Nguyên diệt vong nhanh hơn chứ?” Diệp Vô Phong tươi cười nói.

“Anh điên rồi sao? Chuyện này là trái với nguyên tắc của Cục Hồng Thuẫn chúng ta!” Mặc dù Du Kinh Hồng biết Diệp Vô Phong làm loại chuyện này thật sự có thể kéo cả nhà họ Nguyên xuống nước, khiến nhà họ Nguyên không thể cao cao tại thượng được nữa.

Nhưng sự hy sinh này không phải là hơi quá lớn sao?

Diệp Vô Phong lãnh đạm nói: “Đúng vậy, tuy rằng tôi hợp tác với Cục Hồng Thuẫn các người, nhưng nói đúng ra, tôi không thuộc về Cục Hồng Thuẫn, cho nên những gì tôi làm bây giờ, có thể nói là không phù hợp với nguyên tắc của Cục Hồng Thuẫn, đó là việc của riêng tôi.”

Du Kinh Hồng đã sớm cảm thấy bất lực, cô ta biết một khi Diệp Vô Phong đã quyết định, anh sẽ không bao giờ dễ dàng thay đổi.

Vì vậy, bây giờ cô ta chỉ có thể bất lực nói: “Vậy thì anh phải chịu trách nhiệm về hậu quả!”

Diệp Vô Phong mỉm cười: “Đương nhiên tôi sẽ chịu trách nhiệm chuyện này, nhưng chỉ cần bọn họ tìm được bằng chứng tôi đã làm là được.”

Diệp Vô Phong nói xong, trực tiếp cúp điện thoại rồi gọi cho Đường Trảm, sau khi xác nhận toàn bộ đường hầm không có ai, anh nói với Yêu Tử: “Theo kế hoạch vừa nói.”

Yêu Tử thực sự khâm phục lòng dũng cảm của Diệp Vô Phong, ngay cả khi anh không còn là chỉ huy của Long Môn, nhưng sức mạnh và bộ não của anh vẫn rất linh hoạt.

Yêu Tử gật đầu: “Yên tâm, anh đã yêu cầu tôi làm loại chuyện này, tôi đương nhiên sẽ làm tốt.”

Diệp Vô Phong đã đi đến thông đạo kia vào lúc này, và sau đó quan sát Yêu Tử cài một quả bom khác trên xe chở dầu rất cẩn thận.

Sau khi làm xong những việc này, anh ta đến bên cạnh Diệp Vô Phong, đi vào thông đạo.

Trong nhà họ Nguyên, sắc mặt của Nguyên Chẩn càng trở nên ảm đạm hơn khi nghe những gì thuộc hạ của mình báo cáo, ông ta chưa bao giờ tưởng tượng được rằng tất cả những sát thủ mà ông ta cử ra đều đã bị giết sạch hoặc là bị dọa sợ hãi mà bỏ chạy.

Loại chuyện này đơn giản là đánh thẳng vào mặt nhà họ Nguyên.

“Bọn họ nghĩ như thế nào chứ? Nghĩ rằng sau khi thoát khỏi đường hầm là có thể an toàn đi ra khỏi Liêu Tây ư? Đi, xử lý hết tất cả sát thủ đã chạy trốn!” Nguyên Chẩn quay đầu nhìn Viên Thâm bên cạnh.

Nguyên Tông Kiệt lĩnh mệnh trực tiếp rời khỏi nơi này, còn Nguyên Chẩn thì nghiến răng nghiến lợi, vẫn đang cân nhắc có nên để Diệp Vô Phong và đường hầm cùng nhau nổ tung hay không.

Mặc dù loại chuyện này là tự hủy hoại bản thân, nhưng nếu công ty Hoa Cường và Cục Hồng Thuẫn có thể bị đẩy lùi, thì loại tự tổn hại này vẫn đáng giá.

Xét cho cùng, Cục Hồng Thuẫn đại diện cho bên trên, nếu Cục Hồng Thuẫn rút lui, nghĩa là bên trên không còn nhắm vào nhà họ Nguyên nữa.

Cho dù đường hầm này sẽ khiến cho hầu hết quản lý và doanh nhân ở Liêu Tây chịu trách nhiệm, điều đó cũng không thành vấn đề, chỉ cần nhà họ Nguyên vẫn ở đó, việc thiết lập lại loại mạng lưới này hoàn toàn không có vấn đề gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.