Thần Cấp Ở Rể

Chương 347: Chương 347: Không có mắt




Diệp Vô Phong cười nói: “Đây là một nhân viên quân đội đặc biệt sửa cho cậu đấy, thế nào, đẹp vãi đái chứ gì?”

Đường Trảm gật đầu: “Đẹp lắm, sau này em có thân phận hợp pháp để được ở lại trong nước rồi. Đại ca, bọn em nghĩ ngơi mấy ngày trước đã, anh cho bọn em nghĩ phép nhá?”

Diệp Vô Phong gật đầu: “Ừm, mấy cậu đi chơi đi, bên này tôi còn bận chút việc.”

Đường Trảm thì thầm: “Đại ca, hay để em gọi cho cô Y Vạn nhá? Bảo cô ấy tới tìm anh?”

“Cái thằng này! Bớt gây thêm phiền phức cho anh mày!” Diệp Vô Phong làm dáng chuẩn bị đánh.

Đường Trảm lập tức chuồn mất, mang theo sáu người anh em chạy đi vui chơi giải trí.

Watanabe Oniyo vẫn phải giao cho quân đội xử lý, Lãnh Thiệu Dương đối với cao thủ đặc chiến của Nhật Bản này đương nhiên cũng cực kì chịu khó chăm sóc, thực hiện các loại hình thức tra tấn, khiến cho Watanabe nửa sống nửa chết, cuối cùng thấy tên này thực sự là cứng đầu cứng cổ, căn bản không khai được tin tức gì có thể dùng được cả, Lãnh Thiệu Dương sau khi đánh cho gã ta tàn tật xong thì buông bỏ, tiễn gã về Bắc Kinh, giao cho cấp trên.

Ba người phụ nữ Lâm Thư Âm và Tiêu Sắc, Bạch Nhạn Phi, đoàn kết cùng nhau làm việc, chỉnh sửa lại công trình ở cảng, triển khai kế hoạch mang theo khí thế ngất trời, tiến độ công trình hoàn thành cực kì thuận lợi.

Diệp Vô Phong quan sát mấy ngày, phát hiện ra Mộ Dung Hào Giang đúng là cực kì thành thật, không dám có bất kì hành động gì lạ nữa, cũng cảm thấy như ông ta từ bỏ thật rồi.

Vừa mới buông lỏng chưa tới ba ngày, buổi trưa hôm nay, lại nhận được một tin nhắn của Du Kinh Hồng: Diệp Vô Phong, phía bên Âu Dương Lôi ở tỉnh Liêu Đông, lũng loạn thị trường, làm xằng làm bậy, đã tới mức không thể xử lý được nữa rồi, hôm trước còn cổ động một số nông dân không biết gì, bao vây tấn công chính quyền của thành phố Phụng Thiên, tạo ra ảnh hưởng rất xấu, cho nên tôi hi vọng anh có thể tới Liêu Đông trước, trấn ấp Âu Dương Lôi.

Diệp Vô Phong trả lời lại: Cô đang lo Âu Dương Lôi làm loạn, hay là lo lắng cho bức họa nổi tiếng “Mã đáo thành công” kia thế?

Du Kinh Hồng: Không cần biết thế nào, trong vòng ba ngày anh bắt buộc phải có mặt ở Phụng Thiên, nhanh chóng lật đổ Âu Dương Lôi, lấy lại bức tranh kia, tôi đợi không nổi nữa rồi.

Diệp Vô Phong đồng ý, sau đó gọi điện thoại cho Lâm Thư Âm: “Gần đây anh có nhiệm vụ mới, phải tới Liêu Đông, phía bên công trường của em thế nào rồi?”

Lâm Thư Âm kinh ngạc nói: “Gì cơ? Anh lại sắp phải đi tỉnh Liêu Đông hả? Đi tới đó làm gì chứ? Công việc của em giờ bận không dứt ra được luôn nè!”

Diệp Vô Phong cười khổ: “Tới đó có việc rất lớn cần phải làm, nếu em không dứt ra được vậy cứ bận bịu thêm một khoảng thời gian nữa thôi, nếu nhớ anh quá thì ngồi tàu điện tới Phụng Thiên.”

“Em còn lâu mới nhớ anh!” Lâm Thư Âm kiêu ngạo nói.

“Đúng rồi, ở Liêu Đông nhiệt độ thấp, nhất định sẽ rất lạnh, anh nhớ mang theo nhiều quần áo vào đó.”

“Vâng, bà xã đại nhân!” Trong lòng Diệp Vô Phong trở nên ấm áp, mặc dù chỉ là một câu quan tâm thôi, nhưng do chính Lâm Thư Âm nói ra, anh bèn cảm thấy rất thoải mái.

“Vậy anh định khi nào thì đi? Không ấy để em về giúp anh xếp quần áo nhé?” Nhưng phía bên Lâm Thư Âm lại rất ư bận bịu, ban nãy mới có người tới tìm cô ký hồ sơ.

Diệp Vô Phong nói: “Anh chuẩn bị đi bây giờ đây, em nói với Tiêu Sắc, Bạch Nhạn Phi chút đi.”

“Đi nhanh vậy á? Ớ? Cúp rồi?” Điện thoại của Lâm Thư Âm đã tắt rồi, bèn tiếp tục bận bịu với công việc của mình.

Một tiếng sau, Diệp Vô Phong đã ngồi trên tàu điện siêu tốc, đi thẳng về trạm Phụng Thiên.

Nhiệt độ ở Phụng Thiên thực sự rất thấp, buổi tối còn có thể hạ xuống âm mười mấy độ, rất ít người ra khỏi nhà lúc này.

Lúc Diệp Vô Phong vừa mới tới, đã là hơn bảy giờ tối rồi, vừa xuống khỏi xe lửa đã cảm thấy cái lạnh thấu xương luôn!

Đặc biệt là khi gió đông ở đây thôi qua, thực sự là lạnh thấu tim gan, hít vào cả ngụm khí lạnh vào tận phổi!

Mặc dù Diệp Vô Phong đã mặc áo lông và quần bông rồi, nhưng vẫn lạnh tới mức răng run cầm cập.

“Trời ơi người anh em, anh đây đến từ miền Nam chứ gì? Anh đây muốn đi đâu đây? Anh xem đến bạc còn bị đông cứng đây này, ngày đông chí mà, không thu được đồng nào hết trơn!” Tài xe taxi người Đông Bắc, tính cách nhiệt tình, miệng lưỡi cũng nhanh nhẹn, hơn nữa giọng điệu mang theo khẩu âm địa phương Đông Bắc nghe rất là lọt tai.

Diệp Vô Phong đi theo, nói: “Ha thôi đừng nhắc tới nữa, nhanh chút, tìm giúp tôi một khách sạn đi, thứ tôi cần bây giờ là một cái lò sưởi.”

“Ôi chao người anh em, nghe khẩu âm này, cậu cũng là người quê ở Đông Bắc hả? Ha thôi không cần nói nữa, tiền xe không tính luôn! Tôi đưa cậu đi tìm khách sạn Quốc Quyền gần đây nhất, rồi tìm cho cậu một cô tới sưởi ấm nhá?”

“Khụ khụ, người ta vẫn còn là xử nam đấy, đại ca, anh đừng có xát muối lên nỗi đau này nữa.” Diệp Vô Phong lấy lệ nói.

“Ay ya! Cha cha! Cha cha cha!” Người tài xế này cứ như gặp phải yêu quái vậy, liên tục cảm thán, liếc qua Diệp Vô Phong mấy cái, sau đó thấp giọng nói: “Người anh em, cậu bao nhiêu tuổi rồi, chắc cũng phải hai mấy rồi chứ hả? Thế nào mà vẫn chưa khai trinh vậy **, chắc không phải cơ thể có vấn đề gì đâu chứ hả? Cậu yên tâm, có anh Bao của cậu đây rồi, tôi đưa cậu đi tìm một cái phòng khám nam khoa ngay…”

“Ha ha!” Diệp Vô Phong cười lớn.

“Được rồi đại ca, anh làm tôi muốn bay màu luôn rồi đó! Bây giờ tôi chỉ muốn ngủ thôi! Không làm gì khác nữa đâu.”

Khởi động xe, người tài xế này vẫn cố nói: “Người anh em, tôi thấy cậu không phải bị bệnh gì, vậy chắc là do không có tiền phải không? Haiz…thằng nhóc này, chút tiền đi khám nam khoa cũng kiếm không nổi nữa.”

Diệp Vô Phong sa mạc lời hết sức: “Đại ca, làm phiền anh tập trung lái xe, để ý đường dùm tôi với được không?”

“Xì, tôi nói cho cậu biết, tiền xe đến khách sạn Quốc Quyền là ba mươi ngàn!” Người tài xế kia thể hiện vẻ khinh thường Diệp Vô Phong.

Vốn dĩ Diệp Vô Phong không thích mặc đồ hiệu gì, quần áo đều mua tạm ở mấy cửa tiệm bên đường, với lại anh mặc quần áo cực kì phí phạm, điển hình là lần tham chiến này đó, quần áo trên người hầu như nát bươm hết, chỉ có thể vứt đi mua bộ mới.

Đều không phải quần áo do Lâm Thư Âm mua, quan trọng là lúc quần áo của anh rách nát thì Lâm Thư Âm thường không có ở cạnh anh.

Bởi vậy, đống quần áo Diệp Vô Phong mặc trên người đều bị tài xế này xem thường.

Nhưng Diệp Vô Phong cũng chẳng thèm để tâm: “Được, ba mươi ngàn thì ba mươi ngàn.”

“Chồi đất ôi! Porches 911! Trời ơi!” Tài xế vừ mới rẽ vào đường xe chạy, một chiếc Porches 911 vù một cái, dí sát đít xe của anh ta.

Chiếc Porches lượn một đường cong chữ S, rồi chặn ngay trước mặt xe bọn họ, đèn đỏ sáng lên, thắng gấp!

Tài xế bị dọa cho nhắm chặt mắt lại, đạp mạnh lên thắng xe, kít! xe taxi phát ra tiếng thắng gấp chói tai, tài xế toát mồ hôi lạnh: “Người anh em, không đụng vào người khác chứ hả?”

Diệp Vô Phong cười nhạt: “Không có, còn cách năm centimet nữa.”

“À! Mừng quá.” Tài xế lau đi mồ hôi thấm đẫm trên trán, nhưng lại thấy chiếc xe Porches 911 phía, có một cậu bé khoảng mười ba mười bốn tuổi bước xuống, rõ ràng trên người còn mặc đồng phục, đội một chiếc mũ bông lớn, giống như một quả bóng nhỏ bằng lông vậy, kín đến độ người thân còn nhận không ra, đi về hướng xe taxi.

Diệp Vô Phong cảm thấy có mùi phiền phức: “Xe chúng ta còn chưa đụng vào xe của nó cơ mà, ngược lại là nó vượt xe lên, ngăn chúng ta luôn á, cái thằng nhóc này bị làm sao vậy? Mới bé tí thế kia đã học thói mất dạy rồi hả?”

“Người anh em, không, ông nội tôi ơi, cậu ngàn vạn lần đừng nói gì nó! Thằng nhóc đó là Bảo Gia của thành phố Phụng Thiên chúng ta đó!” Tài xế bị dọa cho sợ mất hồn, mở cửa ra, thình thịch một tiếng, leo qua rào chắn, quỳ xuống cái rụp, mà dưới nền đất vẫn còn nước đóng băng, anh ta cũng không quan tâm tới nữa: “Bảo Gia! Xin lỗi, thực sự xin lỗi, Lưu Tiểu Bảo tôi có mắt như mù, không nhìn thấy xe của ngài, không biết tránh đường cho xe của Bảo Gia, tôi đáng chết.”

Diệp Vô Phong càng khó chịu hơn: “Má, miệng còn hôi mùi sữa mà đã dám xưng là Bảo Gia á? Còn phải nhường đường? Gan đúng là không nhỏ nha.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.