Thần Cấp Ở Rể

Chương 206: Chương 206: Không tiếc bất cứ giá nào




Bình tĩnh suy nghĩ một lát, Diệp Vô Phong cho rằng vì để bảo đảm an toàn, mình vẫn nên dẫn Lâm Thư Âm rời khỏi nơi nguy hiểm này thôi.

Thế nên, anh lập tức quay lại phòng ăn, Lâm Thư Âm đã nhảy xong, đang chờ anh.

Diệp Vô Phong gọi Lâm Thư Âm đến, nhẹ nhàng nói nhỏ vài câu, cũng không chào hỏi gì với Trịnh Ngọc Đình, lặng lẽ đưa Lâm Thư Âm ra ngoài.

Trịnh Ngọc Đình chạy theo hỏi: “Anh Phong, hai người định đi đâu thế?”

Diệp Vô Phong cười một cái: “Vừa nãy tôi uống rượu hơi nhiều, muốn xuống dưới lầu hóng gió một tí.”

Trịnh Ngọc Đình xoay quanh tròng mắt nói: “Anh Phong, nếu đã như vậy, không bằng ra ban công thì sao? Trịnh Ngọc Đình chỉ chỉ vị trí của ban công lầu hai ở khúc cua bên phải hành lang.

Diệp Vô Phong cười lạnh nói: “Cũng không cần đến đó đâu. Ở ban công quá trống trãi, tôi sợ là sẽ có súng bắn tỉa đó!”

Ánh mắt Trịnh Ngọc Đình trở nên lạnh lùng: “Anh Phong, anh nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ là sợ bị ám sát ở trong nhà tôi hay sao? Ai muốn đến đây ám sát anh, tôi sẽ lập tức giết chết hắn.” Khi đang nói chuyện, Trịnh Ngọc Đình vung tay một cái, rút ra một khẩu súng lục.

Diệp Vô Phong nhạy bén cỡ nào chứ? Từ động tác rút súng của ông ta, trong nháy mắt đã biết được Trịnh Ngọc Đình sẽ ra tay với mình.

Diệp Vô Phong nhanh tay lẹ mắt, chân lướt nhanh lên trước, vặn gãy cổ tay của Trịnh Ngọc Đình vang lên một tiếng răng rắc, súng cũng nằm trong tay của Diệp Vô Phong.

Ngay sau đó, Diệp Vô Phong cho thêm một đòn quật qua vai, trực tiếp ném Trịnh Ngọc Đình ra ngoài ban công.

Trịnh Ngọc Đình vừa mới nhịn đau bò dậy, liền nghe thấy một tiếng súng nặng nề bắn tới, pằng!

Một viên đạn bay tới, trực tiếp bắn xuyên qua cơ thể của Trịnh Ngọc Đình, Trịnh Ngọc Đình lập tức ngã xuống chết.

“Thật sự có tay súng bắn tỉa! Thư Âm, đi theo anh.” Diệp Vô Phong kéo Lâm Thư Âm chạy về hướng ngược lại.

Nghe thấy tiếng súng, trong phòng ăn lập tức náo loạn, Phạm Ngọc Xuân và mấy khách mời dồn dập chạy ra xem tình hình.

“Thư Âm, đi nhanh một tí, trong căn nhà này bị người ta cài bom hẹn giờ: “Lúc Diệp Vô Phong chạy trốn ngang qua cửa sổ lầu hai của căn biệt thự, nghe được tiếng tích tắc đếm ngược thời gian của bom hẹn giờ.”

Diệp Vô Phong biết tay súng bắn tỉa đang mai phục ở cửa lớn đằng trước, cho nên anh chỉ có thể chạy ra từ phía sau, anh dùng một chân đá văng cửa sổ, nhảy xuống trước: “Thư Âm, em nhảy xuống đi, anh đỡ cho em.”

Lâm Thư Âm tử trên cao nhảy xuống, Diệp Vô Phong nhanh chóng đỡ được cô, hai người trốn thật nhanh phía sau dải cây xanh của căn biệt thự, ngay tại lúc này, vang lên một tiếng ầm thật lớn, bên trong căn biệt thự đã truyền ra tiếng nổ mạnh dữ dội.

Lực nổ cực kỳ kinh người, mái nhà gần như là bị hất bay, tội cho mấy doanh nhân ở bên trong biệt thự, xem chừng khả năng còn sống là rất thấp. Diệp Vô Phong nói: “Ngay cả vợ, bạn bè của Trịnh Ngọc Đình đều bị nổ chết hết. Người ra tay phía sau thật là độc ác, vì để giết hai vợ chồng chúng ta, mà không tiếc mạng sống của nhiều người như thế.”

Lâm Thư Âm càng nghĩ càng sợ: “Vô Phong, tên Trịnh Ngọc Đình này, tội gì phải làm thế chứ? Chúng ta cũng không thù oán gì với ông ta.”

Diệp Vô Phong đáp: “Không biết nữa, chúng ta đi khỏi nơi nguy hiểm này nhanh đi. Chỉ là, anh không tìm được vị trí của tay súng bắn tỉa kia.”

Sau khi biệt thự bị nổ tung, Mã Ngọc Đằng nhìn thấy bóng dáng hai người trốn vào trong dải cây xanh phía sau biệt thự qua ống ngắm của súng bắn tỉa.

“Tên ranh Diệp Vô Phong này quá gian xảo, thế mà lại không thể nổ chết hắn.”

Phạm Ngọc Mai vừa tức vừa hoảng la lên: “Mã Ngọc Đằng, ai cho ông nổ bom nhanh như vậy? Chị gái và anh rể của tôi còn đang ở bên trong đó, bọn họ có gặp nguy hiểm gì không?“. Truyện Huyền Huyễn

Mã Ngọc Đằng lạnh lùng nói: “Tôi không nên chờ tới tận bây giờ mới ra tay. Đều do tên anh rể ngu ngốc của cô. Nếu ông ta có thể lui ra sớm một chút, tôi đã có thể cho bom nổ sớm hơn rồi. Cuối cùng vẫn để cho Diệp Vô Phong chạy thoát.”

Phạm Ngọc Mai căm tức nói: “Hôm nay anh rể của tôi giao mọi quyền chỉ huy cho anh, mọi thứ đều do anh nắm trong tay, anh thế mà lại để bọn họ bị nổ chết?”

Phạm Ngọc Mai vừa nói, vừa lấy điện thoại di động ra gọi cho chị gái, thế nhưng, điện thoại không hề có người nhận. Rất rõ ràng, Phạm Ngọc Xuân chắc chắn là đã bị chết trong vụ nổ.

Trong lòng Phạm Ngọc Mai bỗng lạnh lẽo, làm điện thoại rơi trên mặt đất: “ Chị của tôi chết rồi, anh rể cũng chết rồi.Mã Ngọc Đằng ông sắp xếp như thế nào đấy hả? Diệp Vô Phong thì không giết được, trái lại thế mà nổ chết chị gái và anh rể của tôi?”

Mã Ngọc Đằng nói: “Cô bình tĩnh lại đi, Diệp Vô Phong còn chưa chết.” Mã Ngọc Đằng cầm lấy bộ đàm, chỉ huy mấy tên sát thủ đang ở bên ngoài căn biệt thự vây đánh từ phía sau.

Phạm Ngọc Mai kéo lấy cánh tay của Mã Ngọc Đằng: “Mã Ngọc Đằng, ông là tội phạm giết người.”

Mã Ngọc Đằng có hơi nổi cáu: “Cô nổi cơn điên gì thế? Cút ra, chờ tôi giết chết Diệp Vô Phong, rồi giải thích với cô sau.”

Phạm Ngọc Mai tức nói: “Mã Ngọc Đằng, bây giờ tôi nghi ngờ ông chỉ huy không thỏa đáng, hại chết chị gái và anh rể của tôi. Hay là, ông vốn dĩ chẳng quan tâm gì đến mạng sống của bọn họ, nên mới cho nổ cả căn nhà. Mục tiêu là Diệp Vô Phong, thế nhưng không thèm để ý sẽ chết bao nhiêu người có phải hay không?”

Mã Ngọc Đằng lạnh lùng cau mày, bực bội nói: “Cô nói không sai. Chỉ cần Diệp Vô Phong chết, hi sinh vài mạng người thì có là gì.”

“Khốn nạn, ông là tên khốn, hại chết chị gái của tôi.” Phạm Ngọc Mai nổi giận, vừa đánh vừa mắng xông về phía Mã Ngọc Đằng.

Mã Ngọc Đằng nổi giận, tay trái mò xuống bên hông, rút ra một cây dao găm, đâm về phía trước, đâm lún cả cây dao vào ngay tim của Phạm Ngọc Mai: “Phạm Ngọc Mai, đối với tôi mà nói cô đã hết giá trị lợi dụng rồi. Giữ cô lại, chỉ gây thêm phiền phức cho tôi hoặc làm lộ vị trí của tôi. Tôi tiễn cô đi một đoạn đường, cô xuống đoàn tụ với chị gái của cô đi.”

Phạm Ngọc Mai vô cùng hối hận, tuy rằng cô tức giận Mã Ngọc Đằng, thế nhưng không hề nghĩ tới Mã Ngọc Đằng sẽ ra tay giết hại mình, cô và tên đàn ông này vừa có mối quan hệ mập mờ, sao hắn lại có thể nhẫn tâm như thế chứ?

“Mã Ngọc Đằng, ông vậy mà lại giết tôi? Tên đàn ông máu lạnh thối tha. Tôi hận chết ông...”

Mã Ngọc Đằng cười lạnh nói: “Phạm Ngọc Mai, tôi có thể nói cho cô biết chuyện này được rồi. Chồng của cô, Chu Hồng Quý, thật ra thì không phải do Bạch Tinh Đồng và Diệp Vô Phong giết chết, mà là do tôi giết đó.”

Lúc sắp chết, Phạm Ngọc Mai nghe được chuyện như vậy, càng thêm căm hận: “Ông, ông?”

Mã Ngọc Đằng tiếp tục nói: “Tôi vu oan cho Bạch Tinh Đồng, một chưởng của Bạch Tinh Đồng căn bản không có đánh chết chồng của cô. Mà chồng của cô, Chu Hồng Quý, cố ý nằm ở đó không động đậy, vốn là để phối hợp với tôi, làm lớn chuyện này lên. Thế nhưng, tôi nhất định phải làm chuyện này cho thật lớn. Cho nên, tôi đi đến đó, giả bộ đỡ Chu Hồng Quý dậy. Thừa cơ hội dùng một chưởng đánh vỡ tim ông ta. Ha ha, mục đích của tôi chính là giết chết Diệp Vô Phong và Lâm Thư Âm để báo thù cho anh trai tôi. Chồng của cô là vật hi sinh của tôi.”

“Khốn nạn, ông là tên cầm thú!” Phạm Ngọc Mai mắng xong thì nghẹn hơi, cuối cùng cô ta chết không nhắm mắt, hai mắt thù hận nhìn chăm chăm Mã Ngọc Đằng.

“Đồ đê tiện! Cô cho rằng tôi sẽ thật sự thích cô sao? Sẽ cưới người đàn bà từng có chồng như cô à? Mã Ngọc Đằng giơ chân đá văng thi thể của Phạm Ngọc Mai. Cầm lấy khẩu súng bắn tỉa, chạy về phía sau biệt thự vây đánh từ sau lưng.

Cùng lúc, Mã Ngọc Đằng dẫn sáu sát thủ máu lạnh cầm theo súng bao vây chỗ trốn của Diệp Vô Phong và Lâm Thư Âm.

Phía sau dải cây xanh này là núi lớn, sáu tên sát đứng thành một vòng tròn bao vây lại, phía sau còn có một tay súng bắn tỉa yểm hộ, tình huống vô cùng nguy hiểm, Diệp Vô Phong nói với Lâm Thư Âm: “Thư Âm, em cứ trốn ở đây đừng di chuyển, anh đi xử lý bọn chúng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.