Thần Cấp Ở Rể

Chương 236: Chương 236: Kỵ sĩ bảo vệ công chúa




“Thành phố Hoa Hải lớn thật, chúng ta đã lái xe được hai tiếng rồi mà vẫn chưa tới nơi!”

Lâm Thư Âm đang ngồi trên ghế lái của chiếc xe BMW X5, cô ấy nhịn không được mà nghiêng đầu nói với Diệp Vô Phong đang ngồi ở bên ghế phụ.

Diệp Vô Phong mở to mắt ra nhìn cảnh tượng phồn hoa phía ngoài cửa xe, anh đáp:

“Hừm, ông già Mộ Dung Hào Giang này cũng giỏi thật đấy. Ông ta đóng chiếm cái thành phố Hoa Hải được mấy chục năm rồi, bao nhiêu vinh hoa phú quý đều riêng mình ông ta hưởng cả.”

Lâm Thư Âm tiếp lời:

“Mộ Dung Hào Giang đã làm kinh doanh lâu như vậy, chúng ta muốn mạnh mẽ xâm nhập vào xã hội ở đây để ảnh hưởng đến địa vị của ông ta cũng không phải là chuyện dễ gì.”

“Em sợ sao?”

Diệp Vô Phong mỉm cười hỏi lại.

“Có anh ở đây thì em tại sao phải sợ?”

Từ đó tới nay Lâm Thư Âm vẫn luôn hết mực tin tưởng Diệp Vô Phong.

“Chỉ là, nếu là chúng ta phải bắt đầu từ con số không, dù là có phát triển thương nghiệp thì cũng không cách nào có thể thể so sánh được với cả một ngành công thương nghiệp dưới tay Mộ Dung Hào Giang được.”

Diệp Vô Phong giơ ngón tay chỉ lên trần xe đáp lời cô:

“Em yên tâm. Chúng ta được trên đó ủng hộ nên Mộ Dung Hào Giang chỉ có thể bay màu thôi.”

Để mà nói, ngưỡng quyền lực thuộc về Mộ Dung Hào Giang mà Lâm Thư Âm hiểu biết cũng chỉ mới dừng tại phương diện hoạt động kinh tế. Nhưng Diệp Vô Phong lại biết bên người Mộ Dung Hào Giang còn có một vị cao thủ mạnh kinh khủng, tên thường gọi của người đó là Bát Tí Hải Thần. Có người này đứng ra bảo vệ thì địa vị của Mộ Dung Hào Giang trong thế giới ngầm của thành phố Hoa Hải mới có thể vững chắc được mấy chục năm qua.

“Rẽ phải ở phía trước…”

Giọng nói của chị Google phát lên đều đều chỉ đường cho người lái.

“Đến rồi.”

Lâm Thư Âm dừng xe lại nhìn qua.

“Trời ạ, cái khách sạn này quả thật là xa hoa quá đi. Đây là nhà hàng Mỹ Thụ Loan nổi tiếng sao?”

Diệp Vô Phong ngẩng đầu nhìn qua:

“Khá lắm, phải cao mấy chục tầng đó. Cũng không trách được, khách sạn ở một cái thành phố lớn như Hoa Hải này là cần có sự hoành tráng. Người bạn học cũ Tần Vũ gì đó của em là mời em tới đây để tham buổi tiệc họp mặt kia hả?”

Lâm Thư Âm gật đầu:

“Đúng vậy, vị trí Tần Vũ gửi cho em chính là ở chỗ này. Cũng may là chúng ta đã đến kịp lúc, vừa đúng 11:30 trưa rồi.”

Hai người vừa bước vào cánh cửa to lớn của khách sạn thì đã thấy một tấm bảng chỉ dẫn đặt ở trên sảnh tầng trệt. Tấm bảng thông báo bữa họp mặt ở tầng mười hai.

Hai người dùng thang máy lên tầng trên. Khi cửa thang máy vừa mở ra đã có ngay một cô gái xinh đẹp sắc sảo mang nét dân địa phương Hoa Hải với đôi mắt to tròm đi đến chỗ Lâm Thư Âm:

“Ôi chao! Cục cưng Thư Âm sau mấy năm trời không gặp lại đẹp lên rồi!”

Cô gái cao gầy kia chạy ù đến ôm lấy Lâm Thư Âm khiến cho không khí bị khuấy động tạo ra một làn gió thơm. Cô gái kia không những ôm mà còn hôn một cái lên khuôn mặt của Lâm Thư Âm.

Lâm Thư Âm có hơi xấu hổ mà cẩn thận dò xét Diệp Vô Phong đang đứng bên cạnh, cô ấy ngại ngùng nói:

“Tần Vũ, cậu vẫn không hề đứng đắn thêm tí nào cả.”

Tần Vũ cười khanh khách lên. Đôi mắt đẹp của cô ta hơi nhíu nhìn qua Diệp Vô Phong mà hỏi:

“Ôi chao ơi, người này là chồng cậu nhỉ? Tối nay tôi muốn ngủ chung với Lâm Thư Âm, ông cũng không nên ghen tuông với tôi đâu nha.”

Diệp Vô Phong nhún vai đáp:

“Không thành vấn đề, tôi bán Thư Âm lại cho cô đó.”

“Nhể? Dân buôn người à?”

Tần Vũ đá lông nheo với Diệp Vô Phong. Rồi cô giữ chặt tay Lâm Thư Âm mà nói:

“Cậu nhanh chân lên nào, các bạn lớp cũ đều đến rồi.”

Diệp Vô Phong bỗng giang rộng hai tay mà chào đón Tần Vũ:

“Người đẹp, tôi còn tưởng vừa nãy là phong tục tiếp khách của Hoa Hải các cô nha. Hóa ra là không có bao gồm tôi à?”

Đôi mắt đẹp của Tần Vũ chợt lấp lánh, cô ta nói:

“Thư Âm, mình chợt nhận ra anh chồng của cậu cũng không đàng hoàng lắm đó nha.”

Khi họ bước vào sảnh lớn, Tần Vũ chợt lên giọng:

“Mọi người xem này! Người đẹp thành phố Tam Giang vất vả đường xa đến đây, Lâm Thư Âm đến rồi! Mọi người chào đón cô ấy đi!”

Một tràng vỗ tay vang lên, có một người đàn ông mặc bộ trang phục sang trọng đi lên phía trước. Người đàn ông này có làn da trắng nõn, mắt hai mí, cặp môi mỏng, mái tóc anh ta còn rất óng ánh suôn mượt. Anh ta dùng một tư thế anh ta tự cho là nhã nhặn mà giang hai tay ra trước mặt chào hỏi Lâm Thư Âm:

“Ai nha! Trong khoảng thời gian học đại học thì Lâm Thư Âm em chính là người tình trong mộng của anh. Hôm nay rốt cuộc anh đã được gặp lại em, nào nào, ôm một cái nào.”

Lâm Thư Âm lùi về sau nửa bước theo bản năng. Nhưng người đàn ông đang giang rộng vòng tay kia lại không hề biết kiêng nể là gì mà bước lên trước một bước.

“Quách Chấn Vũ, chồng của người ta cũng đang có mặt kìa!”

Tần Vũ trừng mắt nhìn người đàn ông kia.

“Chồng cô ấy có mặt thì liên quan gì chứ! Hai chúng tôi là anh em nối khố với nhau nha!”

Da mặt của người đàn ông tên Quách Chấn Vũ này quả thật không thể gọi là dày một cách bình thường.

Quách Chấn Vũ vừa đưa mắt nhìn quanh rồi lại vừa bước lên ôm chầm lấy Lâm Thư Âm.

Nhưng không ai ngờ, người Quách Chấn Vũ ôm là Diệp Vô Phong. Mà Diệp Vô Phong còn cười nói:

“Anh Quách nè, anh gấp rút ôm tôi như vậy khiến tôi phải nghi ngờ xu hướng tính dục của anh có vấn đề hay không đó.”

“Ha ha ha…”

Mọi người quanh đó lập tức cười to. Đặc biệt là Tần Vũ, cô ta cười đến cong cả lưng, kém chút nữa là cười đến sốc hông rồi.

“Anh!”

Nét mặt Quách Chấn Vũ thay đổi như thể anh ta bị con bọ cạp chích phải. Quách Chấn Vũ buông Diệp Vô Phong ra rồi trừng mắt nhìn Diệp Vô Phong một cách hung dữ. Nhưng khi anh ta đưa mắt nhìn qua Lâm Thư Âm thì lại biến thành nụ cười vui tươi, anh ta cười nói:

“Thư Âm, người tình trong mộng của anh, em biết gì không? Anh đã bao trọn cái tầng này cho bữa họp mặt ngày hôm nay. Trong hôm nay, toàn bộ tầng mười hai này là của anh, anh cũng không cho phép người ngoài đến quấy rầy chúng ta đâu! Ha ha ha.”

Nhìn tên khùng này khoe khoang như như mấy con công diêm dúa mà Diệp Vô Phong chỉ cảm thấy thật tẻ nhạt. Anh bình tĩnh đứng kế bên Lâm Thư Âm.

Là một kỵ sĩ bảo vệ công chúa, Diệp Vô Phong không thể trách cái tên Quách Chấn Vũ có thái độ như Trư Bát Giới thấy gái mà thèm thuồng nữ thần Lâm Thư Âm của anh được.

“Chấn Vũ, nhà anh thật có tiền nha.”

“Cũng không nhiều lắm, mới có năm sáu trăm tỷ mà thôi.”

“Hôm nay anh bao hết tầng này thì cũng phải tốn kha khá tiền nhỉ?”

“Không nhiều lắm, muốn bao hết tầng này chỉ mới tốn sáu trăm triệu chứ mấy, mà còn chưa tính tiền rượu.”

Khi Quách Chấn Vũ nghe những cô bạn lớp cũ gần đó hỏi han thì anh ta lại càng hăng hái trả lời hơn.

“Ôi trời, nhoáng cái đã tiêu hết tiền lương cả một năm của tôi!”

Một cô bạn lớp cũ nhìn như một nhân viên văn phòng cảm thán, đôi mắt cô ta lấp lánh như sao.

“Bạch Xuân Yến cô đang làm ở đâu vậy? Tiền lương chỉ có nhiêu thôi hả?”

Quách Chấn Vũ không hề che giấu sự kiêu ngạo của anh ta.

Bạch Xuân Yến thở dài đáp lại:

“Chỉ là một công ty nhỏ. Tôi cũng vừa bỏ công ty cũ mà tới. Lương cứng là mười tám triệu, tiền thưởng cũng chỉ có cỡ chín mười triệu chứ nhiêu. Tiền lương một năm của tôi còn không đủ cho anh tiêu xài một ngày, trời ơi.”

“Thê thảm vậy sao. Bạch Xuân Yến, nếu như cô có được ngoại hình như Lâm Thư Âm thì tôi nhất định sẽ bao nuôi cô.”

Nói rồi Quách Chấn Vũ đưa mắt nhìn qua chỗ Lâm Thư Âm. Chỉ là anh ta thấy Diệp Vô Phong vẫn đứng bên người Lâm Thư Âm thì càng cảm thấy Diệp Vô Phong quá chướng mắt.

Bạch Xuân Yến cười nói tiếp:

“Vậy giờ anh hãy bao nuôi em đi nha!”

Tần Vũ giang tay ôm lấy Bạch Xuân Yến từ phía sau mà nói:

“Ôi chao, hôm nay là buổi họp lớp chứ không phải buổi xem mặt nha! Mấy người cũng ra dáng tí đi.”

Ánh mắt Bạch Xuân Yến vẫn nhìn chằm chằm Quách Chấn Vũ, cô ta đáp:

“Ai da, chúng ta cũng chỉ mới được mười người có mặt, Quách Chấn Vũ bao cả một tầng này thì thật là lãng phí.”

Tần Vũ tiếp lời:

“Nghe nói công ty của nhà Quách Chấn Vũ gọi là công ty Hoa Cường, có thể là tài sản lên đến hàng trăm tỷ thật. Nhưng tôi thấy cô vẫn là không có cửa đâu. Không phải Quách Chấn Vũ vừa nói Lâm Thư Âm mới chính là người tình trong mộng của anh ta à.”

Bạch Xuân Yến trợn mắt trừng Tần Vũ một cái:

“Tần Vũ, cô đừng có coi thường người khác! Lâm Thư Âm đã có chồng rồi!”

Tất nhiên là Quách Chấn Vũ sẽ được ngồi ở vị trí chủ tọa. Anh ta gấp gáp mời Lâm Thư Âm ngồi vào vị trí khách mời danh dự ở bên phải chủ tọa nhưng Lâm Thư Âm kiên quyết không ngồi đó nên Tần Vũ đã ngồi vào thay Lâm Thư Âm.

Khi Bạch Xuân Yến muốn ngồi xuống vị trí danh dự bên trái ghế chủ tọa thì Quách Chấn Vũ đưa tay bắt lấy vai của cô ta mà nói:

“Đi chỗ khác đi Bạch Xuân Yến! Cô mà biết dùng não nhiều hơn thì có tốt không chứ? Người ngồi ở đây tất nhiên phải là lớp trưởng Lưu Đại Xuân của chúng ta rồi! Đại Xuân, đến đây ngồi nào!”

“Mang thức ăn lên!”

Quách Chấn Vũ hô lớn một tiếng, lập tức có những cô nhân viên phục vụ mặc sườn xám màu đỏ chót, rực rỡ như hoa mà mang thức ăn lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.