Diệp Vô Phong thở dài một hơi, đưa đơn ly hôn cho bà cụ nhìn.
Bà cụ nhìn xong, trợn tròn mắt: “Vô Phong, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hai đứa trước giờ đều tôn trọng lẫn nhau, trước đó mấy ngày còn vào sinh ra tử cùng nhau, đồng cam cộng khổ. Sao lại có thể đột nhiên gây nhau tới ly hôn chứ? Chẳng lẽ là Tả Tiểu Thanh, cái bà mẹ chuyên gia làm chuyện xấu đó của con làm?”
Diệp Vô Phong cẩn thận thoáng nhớ lại, nói: “Không thể nào đâu, cả một nhà bên ngoại của Thư Âm, con đều chăm sóc cho từng ngươi một. Bất luận là ai trong bọn họ cũng không thể có oán hận gì đối với con. Bà nội, con kỳ thật nghĩ không ra, Thư Âm rốt cuộc là bị sao vậy?”
Diệp Vô Phong lại đưa mấy tấm hình cho bà cụ nhìn, đồng thời giải thích nguyên do, bà cụ nói: “Con đã giải thích với Thư Âm về mấy tấm hình này, con bé cũng không phải là kiểu phụ nữ không nói lý lẽ, tại sao lại như vậy chứ? Vô Phong, con có nghĩ tới là ai đưa cho Thư Âm mấy tấm hình này không?”
Diệp Vô Phong gật đầu nói: “Bà nội nhắc nhở chí phải. Người đã cung cấp mấy tấm hình này cho Thư Âm nhất định là người muốn chia rẽ bọn con! Con đi điều tra ngay đây.”
Diệp Vô Phong quay trở lại căn biệt thự mà lúc đầu Lâm Thư Âm đã ở, đáng tiếc, lại đóng cửa miễn tiếp.
Lâm Vĩnh Quân lặng lẽ nói với Diệp Vô Phong: “Vô Phong, Thư Âm vẫn còn đang nóng giận, còn con, trước hết đừng có vội. Con cũng mệt mỏi rồi, về nhà yên tâm ngủ một giấc đi. Phía bên này, bố và mẹ của con sẽ cố gắng khuyên nhủ nó. Có thể qua một hai ngày, tâm trạng của Thư Âm bình tĩnh lại, suy nghĩ thấu đáo tình cảm mà con dành cho nó, sẽ tha thứ cho con thôi.”
Diệp Vô Phong gật gật đầu, nói: “Được thôi. Bố, vậy phiền bố cực khổ chút rồi, chăm sóc cho Thư Âm ăn ngủ thật tốt, con về trước đây ạ.”
Diệp Vô Phong trở lại biệt thự số chín, cả người kiệt sức nằm trên ghế sô-pha, nghĩ về chuyện của Lâm Thư Âm một chút, sau đó từ từ ngủ thiếp đi.
Đến lúc tỉnh lại trời đã xế chiều rồi, Diệp Vô Phong ngó nhìn bầu trời đã nhanh chóng sụp tối rồi, cảm thấy bụng rất đói, tự mình xuống bếp làm vài món ăn, mở một chai rượu đế, uống tới say khướt.
Đột nhiên, ngoài cửa có người nhấn chuông, Diệp Vô Phong dùng bộ điều khiển từ xa mở cửa, nhìn thấy một cô gái mặc váy màu đen từ ngoài cửa đi vào. Thoáng nhìn qua còn tưởng là Lâm Thư Âm, đợi tới lúc người kia tới gần mới phát hiện không phải Lâm Thư Âm, mà là Bạch Tinh Đồng.
Diệp Vô Phong hỏi: “Tiểu Đồng, cô tìm tôi có việc à?”
Bạch Tinh Đồng ngồi xuống nói: “Diệp Vô Phong, vốn dĩ tôi định tối nay sẽ làm lễ chúc mừng cho anh, ai có ngờ đâu vừa nãy gọi điện thoại cho Lâm Thư Âm mới biết hai người ở nhà cãi nhau ầm ĩ. Tôi cố ý qua đây hỏi thăm anh một chút, anh ở nhà một mình sao lại uống nhiều như thế?”
Diệp Vô Phong lại rót thêm cho mình môt ly rượu: “Tiểu Đồng, cô uống một ly với tôi đi.”
Bạch Tinh Đồng hỏi: “Rốt cuộc anh và Thư Âm đã xảy ra chuyện gì?”
Diệp Vô Phong lấy mấy tấm ảnh kia đưa cho Bạch Tinh Đồng nhìn, người kia sau khi xem xong, cả giận ném xấp ảnh đi: “Rốt cuộc là ai là? Tôi tìm Thư Âm nói lý lẽ.”
Diệp Vô Phong lắc lắc đầu: “Hiện tại cô ấy đang nóng giận, vốn dĩ không chịu nghe đâu. Cô ấy còn nói muốn tôi ly hôn với cô ấy cưới cô, cô thích hơp hơn cô ấy...”
Bạch Tinh Đồng cũng tức giận: “Thư Âm thật sự là quá không hiểu chuyện rồi, sao lại như thế chứ? Vô duyên vô cớ đi nghi ngờ chúng ta, tôi cũng bị cô ta làm tức chết rồi. Vậy anh cứ dứt khoát rời khỏi cô ta đi, ta gả cho anh!”
Diệp Vô Phong nở nụ cười chua xót: “Cô đừng nói nhảm nữa. Được rồi, uống rượu cùng với tôi đã, một chén say mà giải được nghìn sầu.”
Bạch Tinh Đồng thở dài, ngồi xuống ăn uống no say cùng với Diệp Vô Phong. Không quá bao lâu, Diệp Vô Phong đã say mèm rồi, không có dùng nội công để khống chế lượng cồn. Sau khi uống say, Diệp Vô Phong cũng có dáng vẻ giống như người bình thường, cả người loạng choạng, ngồi cũng không vững.
“Diệp Vô Phong, anh uống nhiều quá rồi, đừng uống nữa...”
“Tôi dìu anh trở về phòng ngủ nghỉ ngơi...”
...
Diệp Vô Phong tỉnh lại sau giấc ngủ, cảm giác đầu đau như búa bổ, bản thân mình đã nhiều năm rồi không có say rượu. Nguyên nhân là vì anh biết rõ có rượu vào thì sẽ làm hư công việc, cho nên dù có gặp phải trường hợp bắt buộc không uống không được, trong lúc uống anh sẽ dùng nội lực hóa giải cồn trong người. Trong mấy năm gần đây chính là lần đầu tiên anh say tới bí tỉ như thế.
Diệp Vô Phong duỗi tay mò mẫm, phát hiện bên cạnh có một cơ thể nhẵn bóng: “Thư Âm không phải dọn đi rồi sao?”
Trong lòng Diệp Vô Phong kinh ngạc, vội vàng mở mắt ra, dụi dụi mắt nhìn kĩ lại, người phụ nữ nằm ngủ bên cạnh anh lại chính là Bạch Tinh Đồng.
Thoáng nhớ lại chuyện tối hôm qua, anh nhớ mang máng lúc mình uống rượu, Bạch Tinh Đồng có tới. Sau đó cô ta ngồi xuống uống rượu cùng với anh, không ngờ rằng...
Diệp Vô Phong khẩn trương đánh thức Bạch Tinh Đồng, người kia sau khi tỉnh lại, khuôn mặt xinh xắn đỏ bừng, vẻ mặt lại cực kì dịu dàng vươn tay ra ôm lấy Diệp Vô Phong.
Diệp Vô Phong trầm mặc nói: “Tiểu Đồng, chuyện tối ngày hôm qua, tôi uống quá nhiều, chúng ta phạm sai lầm không nên phạm phải, chuyện này...phải giải thích rõ ràng với Thư Âm!”
Bạch Tinh Đồng lại nói: “Diệp Vô Phong, tình trạng như bây giờ dù cho chúng ta có muốn giải thích rõ ràng cũng không thể giải thích rõ ràng được.”
“Diệp Vô Phong, tôi cũng không phải cố ý muốn thành ra như vậy. Tối hôm qua sau khi uống được một lúc, tôi không muốn uống nữa nhưng anh lại không có ép tôi uống. Lo lắng anh cảm thấy khó chịu trong lòng, tôi cứ uống cùng với anh. Kết quả, xảy ra tình trạng như bây giờ...”
Diệp Vô Phong mặc lại quần áo đàng hoàng: “Tiểu Đồng, tôi không thể làm gì khác ngoài nói xin lỗi với cô! Tôi không thể chịu trách nhiệm với cô, tôi phải tới xin lỗi Thư Âm, cô cố gắng chú ý giữ gìn sức khỏe.”
Nhìn Diệp Vô Phong mặc quần áo rời đi, Bạch TInh Đồng không nhịn được rơi nước mắt: “Trong lòng anh ấy chỉ có một mình Lâm Thư Âm! Tối ngày hôm qua lúc triền miên cùng mình, trong miệng anh ấy đều gọi tên của Lâm Thư Âm. Diệp Vô Phong, trong lòng của anh, không có chút hình bóng nào của tôi sao?”
Diệp Vô Phong đi tới khách sạn lớn Hoàng Triều tìm Lâm Thư Âm, thế nhưng Diệp Tử Mạch lại nói đã hai ngày nay Lâm Thư Âm vẫn luôn không có tới làm, có công việc đều giao hết cho anh ta xử lý.
Diệp Vô Phong quay trở về biệt thự cũ tìm Lâm Thư Âm, cô lại đóng cửa không có ở nhà. Anh bất lực vô cùng, giống như một thằng nhóc không có nhà để về, một thân một mình lái xe trên đường lớn đi dạo.
Đã ba ngày liên tiếp rồi Diệp Vô Phong không nhìn thấy Lâm Thư Âm, điện thoại cũng luôn gọi không được, xem ra cô thực sự là quyết tâm muốn ly dị cùng với anh rồi.
Chiều hôm đó, một mình Diệp Vô Phong ngồi đờ đẫn ở phòng khách, đột nhiên, Lâm Thi Mộng từ ngoài cửa lớn đi vào.
“Anh rể, em nghe nói anh và chị Thư Âm giận nhau, em cố tình qua thăm anh.” Lâm Thi Mộng thả túi xách xuông, cởi áo khoác ra ngồi cạnh Diệp Vô Phong.
Diệp Vô Phong gật gật đầu: “Chị cô không biết chạm dây thần kinh nào đó, nhất định đòi ly hôn với tôi.”
Lâm Thi Mộng nói: “Em nghe nói, quan hệ giữa anh với cô cảnh sát họ Bạch kia có chút mờ ám?”
Diệp Vô Phong cười lạnh: “Đều là tin vịt của người khác.”
Lâm Thi Mộng lại nói: “Anh rể, cho dù giữa anh và chị em có xảy ra chuyện gì, anh đều phải chú ý giữ gìn sức khỏe của mình. Nhà họ Lâm bọn em tất cả đều phải cậy nhờ vào anh. Bà nội biết được mấy ngày nay anh sa sút tình thần, cố ý bảo em tới chăm sóc cho anh.”
Diệp Vô Phong gật gật đầu nói: “Cô nói với bà nội, tôi có thể chịu được. Cho dù tôi và Thư Âm thật sự ly hôn rồi, cả nhà họ Lâm cũng sẽ không xảy ra chuyện gì không may đâu.”
Leeng keeng! Chuông cửa vang lên.
“Anh rể, anh vẫn chưa ăn cơm tối nhỉ? Lúc em tới có gọi thức ăn ở ngoài.” Lâm Thi Mộng đi tới mở cửa.