Thần Cấp Ở Rể

Chương 558: Chương 558: Người nhà họ Chu




Chu Hoa Tang ngạc nhiên nhìn về phía hai người Lý Thích, lúc này Trịnh Phi vội chạy tới giải thích: “Có phải mấy người đã hiểu lầm gì đó rồi không? Chúng tôi có nộp thuế đầy đủ mà, tôi tin chắc là có nhầm lẫn ở đâu đó rồi, chúng tôi có thể đi theo mấy anh, nhưng chuyện này nếu chưa điều tra rõ ràng thì xin đừng nói chúng tôi trốn thuế lậu thuế như vậy.”

Mấy người bên cục thuế vụ đều dùng ánh mắt thản nhiên nhìn Trịnh Phi. Về phía Trịnh Phi và Lý Thích, sau khi gửi một tin nhắn cho thư ký thì họ lập tức đi theo người của cục thuế vụ.

Mấy người Chu Hoa Tang kinh ngạc trố mắt nhìn xe chở hai người Lý Thích đi xa, cuối cùng thì ngây ra không biết phải làm thế nào.

Chu Tử Đồng từ trên xe đi xuống, nhìn Chu Hoa Tang nói: “Bác Ba, tôi thấy hay là bác thử sang công ty bảo an mới kia hỏi thử xem thế nào, đằng nào thì cũng mất công tới đây rồi.”

Mọi người cảm thấy lời Chu Tử Đồng nói cũng có lý, vì thế lại thi nhau đi về phía công ty bảo an Long Kiếm kia.

Chu Tử Đồng khẽ mỉm cười, tiếp tục trở lại ghế lái của mình chờ đợi.

Quyền lực và danh vọng tiềm ẩn.

Ngay ngày đầu tiên đã có được hợp đồng làm ăn, chuyện tốt thế này thực sự đã xảy ra, điều này khiến Diệp Vô Phong và Bạch Nhạn Phi vô cùng vui vẻ, và đương nhiên, họ đã giảm giá cho mấy ông chủ này.

“Chu Hoa Tang? Tổng giám đốc Chu thị của người nhà họ Chu?” Diệp Vô Phong hỏi với nét mặt nghi hoặc.

“Đúng vậy, tôi là người cầm quyền của nhà họ Chu, có chuyện gì không?” Chu Hoa Tang tò mò nhìn anh.

Diệp Vô Phong mỉm cười đáp: “Chỉ là trước giờ tôi vẫn luôn nghe những sự tích về ông, nhưng lại chưa có cơ hội gặp mặt, hiện giờ được gặp ông rồi, quả nhiên là người phong độ hiên ngang.”

“Cậu đã từng nghe qua về tôi sao?” Chu Hoa Tang có hơi tò mò hỏi, vì dù gì ở Liêu Tây này ông ta cũng không quá nổi tiếng, mà nhà họ Chu ở Liêu Tây cũng chẳng phải một gia tộc lớn.

Vậy nên không có khả năng nghe về ông ta hay những chuyện của ông ta qua truyền thông hoặc tin tức bên ngoài.

Diệp Vô Phong mỉm cười nói: “Thú thực thì tôi có một người bạn là người nhà họ Chu, tôi biết chuyện về ông là qua anh ta.”

Lúc này Chu Hoa Tang mới khẽ gật đầu: “Như tôi nói đấy, chuyện của tôi cũng không quá nổi tiếng, cậu có thể biết về tôi đại khái là do một người nhà họ Chu nói sao?”

Diệp Vô Phong cười đáp: “Đúng vậy, hơn nữa quan hệ giữa tôi và người bạn đó cũng không tồi.”

Chu Hoa Tang có hơi nghi hoặc, ông ta đang định mở lời dò hỏi thêm thì Đỗ Miên Tân đứng một bên lại đi tới, nhìn Chu Hoa Tang, nói: “Thì ra là tổng giám đốc Chu, hôm nay tổng giám đốc Chu thị tới thuê vệ sĩ sao?”

Vừa rồi Chu Hoa Tang không để ý nên không biết Đỗ Miên Tân cũng có mặt trong công ty này, vậy nên khi thấy ông ta xuất hiện thì hơi giật mình.

Thời điểm Chu Hoa Tang bước vào nơi này, Bạch Nhạn Phi đã mời những người tới tham gia cắt băng khánh thành vào phòng khách công ty, nên Chu Hoa Tang không biết trong công ty này rốt cuộc có sự hiện diện của bao nhiêu nhân vật tầm cỡ bên phía chính phủ.

Sau khi Chu Hoa Tang thấy sự xuất hiện của Đỗ Miên Tân, ông ta lập tức cảm thấy bản thân tới đây là lựa chọn hoàn toàn đúng. Đến Đỗ Miên Tân cũng tới tham gia lễ cắt băng khánh thành, như vậy cũng đủ hiểu bối cảnh của ông chủ nơi này vô cùng lớn mạnh.

Mà nói như vậy, ông ta thuê vệ sĩ ở đây, nếu có bất kỳ vấn đề gì xảy ra, ông ta hoàn toàn có thể tới tìm Bạch Nhạn Phi và Diệp Vô Phong.

Điều quan trọng nhất chính là, như vậy có thể nâng tầm mối quan hệ giữa bọn họ.

Nhà họ Chu bọn họ chỉ là một gia tộc nhỏ, có thể tồn tại ở cái Liêu Tây này là nhờ sự bố thí từ nhà họ Nguyên. Tuy nhiên, nếu có thể tạo dựng mối quan hệ với người bên chính phủ như Đỗ Miên Tân thì ít nhiều cũng sẽ giảm bớt áp lực cho nhà họ Chu.

Hiện giờ nhà họ Chu đang bị rất nhiều gia tộc khác dòm ngó, dường như họ chỉ chờ đến khi nhà họ Chu phạm sai lầm, không được nhà họ Nguyên bảo hộ nữa thì sẽ lập tức ra tay nuốt gọn nhà họ Chu.

Trong đó bao gồm cả doanh nghiệp Chu Tinh.

Tuy cùng là họ Chu như nhau, nhưng sự tàn nhẫn thâm hiểm lại không hề thua gì các gia tộc khác.

Nhất định nhắm vào nhà họ Chu, tìm mọi cách để nuốt gọn nhà họ Chu.

“Cục trưởng, ông cũng ở đây sao, thật không ngờ lại trùng hợp vậy đấy. Ông tới tìm ông chủ có chuyện gì hả?” Chu Hoa Tang đứng lên mỉm cười nói.

“Cũng không phải vấn đề gì to tát lắm, chỉ là muốn giới thiệu Diệp Vô Phong với mấy người bạn bên chính phủ thôi.” Đỗ Miên Tân vui vẻ mỉm cười đáp.

Chu Hoa Tang có hơi giật mình, ông ta cứ tưởng có mình Đỗ Miên Tân tới, thật không ngờ còn dẫn theo nhiều người tới vậy nữa.

Xem ra người tên Diệp Vô Phong này chắn chắn là người rất có địa vị.

Tuy nhiên, rất nhanh sau đó ông ta đã phản ứng lại, ông ta nhìn Diệp Vô Phong, mở miệng nói: “Cậu tên Diệp Vô Phong?”

“Đúng vậy, chẳng lẽ ông quen tôi sao?” Diệp Vô Phong tò mò hỏi lại.

Chu Hoa Tang cười khổ: “Sao tôi có thể không biết được, những chuyện cậu làm ở Liêu Tây này khiến toàn bộ gia tộc ở Liêu Tây đều phải cảm khái.”

Diệp Vô Phong cười ha hả: “Tôi lại nghĩ có lẽ họ cười nhạo tôi mới đúng. Vì dù gì tôi làm vậy cũng là đắc tội với nhà họ Nguyên mà, trong mắt bọn họ, tôi chỉ là một thằng nhóc tự tìm đường chết mà thôi.”

Khuôn mặt Chu Hoa Tang ngượng ngùng thấy rõ, thật sự là như thế, mỗi khi ông ta và người của những gia tộc khác nói chuyện phiếm với nhau, tất cả mọi người đều cười nhạo Diệp Vô Phong không biết tự lượng sức mình, cảm thấy Diệp Vô Phong chỉ đang ra oai với thiên hạ mà thôi.

Tất cả đều đồng lòng suy đoán xem khi nào Diệp Vô Phong sẽ bị nhà họ Nguyên phái người đi xử lý.

Nhưng mà hiện tại đây, Diệp Vô Phong vẫn sống tự do tự tại, chưa kể, nếu không phải hôm nay ông ta vô tình tới đây thì có lẽ vẫn sẽ không biết Diệp Vô Phong còn thong thả mở công ty bảo an.

Chưa hết, lại còn quen biết với cả Đỗ Miên Tân và rất nhiều thành viên bên phía chính phủ.

Với tình huống này thì, dường như Diệp Vô Phong không phải là kiểu người không nơi nương tựa lắm.

Nhưng mà theo quan điểm của Chu Hoa Tang, dù có quen biết với Đỗ Miên Tân thật đi chăng nữa thì, nếu nhà họ Nguyên thực sự ra tay, kết quả cuối cùng vẫn là Diệp Vô Phong sẽ chết thảm ở Liêu Tây này.

Vậy nên ông ta nói qua loa với Diệp Vô Phong hai câu thì lập tức chào tạm biệt.

Diệp Vô Phong nhìn Đỗ Miên Tân, Đỗ Miên Tân vẫn đáp lại bằng nét mặt tươi cười: “Thật không ngờ tên tuổi của cậu lại vang dội như vậy đấy, một cái tên thôi mà có thể dọa Chu Hoa Tang chạy vội.”

Diệp Vô Phong cũng vô cùng bất lực, đáp lại: “Dẫu sao thì tôi cũng đã đắc tội với nhà họ Nguyên rồi, mà ở Liêu Tây này vị thế nhà họ Nguyên thế nào bọn họ đương nhiên hiểu rõ. Cho dù kẻ như tôi đã có ông chống đỡ, nhưng vẫn không có cách nào tồn tại trong tay nhà họ Nguyên như cũ.”

Đỗ Miên Tân cười nhạo: “Đều là ánh mắt của mấy kẻ thiển cận, bọn họ đâu có biết thân phận thật sự của cậu đâu? Bọn họ chỉ nghĩ cậu là chủ tịch công ty Hoa Cường. Rồng mạnh cũng không thể đàn áp được rắn trong hang ổ của nó, tóm lại là cứ cho rằng cậu bị nhà họ Nguyên tóm gọn, mà lại không biết thân phận của cậu trong cục Hồng Thuẫn.”

Diệp Vô Phong cũng cười đáp: “Cái này cũng không thể trách họ được, dẫu sao thì họ làm gì nắm được thông tin nội bộ như ông. Bởi vì ông làm bên chính phủ nên mới biết tôi là đại diện của cục Hồng Thuẫn.”

Đỗ Miên Tân gãi gãi đầu, xấu hổ cười.

Diệp Vô Phong đi về phía phòng khách: “Mà thôi bỏ đi, dù sao thì nhiệm vụ mà cục Hồng Thuẫn giao cho tôi cũng sắp bắt đầu rồi, không bao lâu nữa Du Kinh Hồng sẽ đưa đội ngũ của mình tới đây.”

Đỗ Miên Tân giật mình nhìn Diệp Vô Phong, nói: “Du Kinh Hồng mà cậu nói tới là?”

“Là đội trưởng cục Hồng Thuẫn, một cô gái vô cùng xinh đẹp.” Diệp Vô Phong cười he he.

Đỗ Miên Tân đã xem nhẹ nửa câu sau của anh, chỉ với thân phận đội trưởng cục Hồng Thuẫn đã đủ khiến ông ta hoảng sợ rồi, có điều, ông ta lại không biết Diệp Vô Phong muốn nhấn nhá trọng điểm ở nửa câu sau.

Sau khi đi vào phòng khách, anh phát hiện hầu hết các nhân viên chính phủ đều đang trò chuyện vô cùng vui vẻ với Bạch Nhạn Phi, chỉ có hai nhân viên chính phủ trong số đó là ngồi nghiêm túc.

Đỗ Miên Tân chỉ vào hai người đó, một người đeo kính đen, diện mạo nhã nhặn, cỡ tuổi trung niên: “Tổng thư ký Lương Chấn Vũ, phụ trách sắp xếp toàn bộ hành trình của lãnh đạo, cũng là người truyền đạt mệnh lệnh tối cao của lãnh đạo.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.