Tên còn lại thì đứng đơ ra đó ngẩn ngơ. Diệp Vô Phong nhân lúc đó xông về phía trước một bước đá ra một cước thẳng vào bụng hắn ta. Thằng cha đó bị đá bay xa bảy tám mét rồi nằm xụi lơ trên đất không đứng dậy nổi.
Hai tên sát thủ hợp lực trợ chiến giúp cho Mạc Vân Sương có cơ hội tạm nghỉ. Mạc Vân Sương lặng lẽ vung thanh đao lên, tốc độ của cô ta nhanh như chim cắt nhảy vút qua tường rào. Cô ta nhảy qua bờ tường rồi nhanh chóng ngồi lên một chiếc xe mô tô việt dã. Sau đó cô ta đạp chân ga nổ máy chạy đi mất.
‘Không thể để cô ta trốn thoát! Dù cô có trốn đến tận cùng Trái Đất tôi cũng phải bắt cô bằng được.’
Trong lòng Diệp Vô Phong âm thầm hạ quyết tâm.
Diệp Vô Phong nhấc chân chạy ra bên ngoài. Anh vừa chạy theo vừa nghiêng đầu nói:
“Bạch Nhạn Phi, cô hãy bảo vệ cho cả gia đình bác sĩ Miêu, tôi sẽ đuổi theo Mạc Vân Sương.”
Sau khi nói xong thì Diệp Vô Phong nhảy vụt lên một chiếc mô tô việt dã khác rồi nhắm ngay hướng Mạc Vân Sương chạy đi mà đuổi theo.
Đội hình bị tan rã chỉ còn lại đám cắc ké tay sai. Bọn chúng thấy Mạc Vân Sương chạy vào khu hoang vắng thì hoảng loạn mất trật tự rồi giải tán. Bạch Nhạn Phi không định đuổi theo. Cô ấy quay người đi vào nhà để bảo vệ bác sĩ Miêu.
Chiếc mô tô việt dã Diệp Vô Phong đang lái chạy vun vút trên đường, anh đuổi theo phương hướng Mạc Vân Sương chạy đi. Hai người một trước một sau dí nhau không dứt ra được. Từ đầu tới cuối xe của cả hai vẫn giữ nguyên khoảng cách một trăm mét hơn.
Mạc Vân Sương thấy chạy mãi không thoát được Diệp Vô Phong thì mắng thầm ở trong lòng:
‘Xem như anh lợi hại, nếu không sợ chết thì cứ bám theo đi!’
Nghĩ khi tới đây thì Mạc Vân Sương vặn mạnh tay ga, bẻ lái chạy theo hướng đi sâu vào trong núi.
Diệp Vô Phong hoàn toàn không sợ mà tiếp tục đuổi theo. Khoảng cách giữa anh và Mạc Vân Sương càng lúc càng gần. Mạc Vân Sương cũng bắt đầu lo lắng hơn. Chiếc mô tô việt dã cô ta bỗng dưng phát ra những tiếng kêu kì lạ, rồi chiếc xe nhảy vọt lên về phía trước.
Xe của Mạc Vân Sương đang theo quán tính phóng đến trước thì đột nhiên có một cây gậy dài bằng gỗ từ đâu vọt tới. Cây gậy như thể có mắt. Nó đâm thẳng vào bánh xe của Mạc Vân Sương. Một tiếng giòn dã vang lên. Cây gậy bị kẹt gãy, nhưng chiếc xe Mạc Vân Sương đang lái cũng bị đánh lệch khỏi quỹ đạo.
Mạc Vân Sương bị hất văng khỏi yên xe. Thân thể cô ta bay trong không trung. Sau khi cô ta bị hất bay khỏi đó mười mấy mét hơn thì mới rơi xuống đất. Lần này Mạc Vân Sương không thể trở người để đáp đất nên cô ta cũng rơi bẹp xuống như người bình thường khi bị rơi tự do. Mạc Vân Sương gần như là đã bị gãy lưng, cơn đau xém chút khiến cô ta ngất đi. Mãi lúc sau cô ta mới nhịn đau đứng dậy được.
Mạc Vân Sương bò dậy, cô ta đang muốn tìm chiếc xe mô tô việt dã thì bỗng phát hiện có người núp sau đám cây. Cô ta quan sát kỹ bên đó thì thấy được Tiết Phi.
Tiết Phi lặng lẽ mai phục trong rừng và anh ta đã đánh lén thành công. Nhưng anh ta biết Mạc Vân Sương rất đáng gờm. Anh ta không thể nào đánh lại cô ta nên đã tiếp tục trốn trong đám cây chứ không xông ra.
Nhưng Tiết Phi vẫn bị Mạc Vân Sương phát hiện ra. Cô ta bước từng bước đến gần Tiết Phi. Mạc Vân Sương muốn giết Tiết Phi, trong lòng cô ta thầm nghĩ:
‘Được lắm, thằng gà này muốn chết nên mới dám chọc giận bà mày đúng không. Đợi đã, thằng gà này xuất hiện từ chỗ nào?’
Đàn em của Bạch Nhạn Phi vẫn luôn giám sát Mạc Vân Sương. Khi Bạch Nhạn Phi nhận được báo cáo là Mạc Vân Sương dẫn theo một đám người chạy thẳng đến núi Quan Vân thì ngay lập tức Bạch Nhạn Phi đã đoán ra Mạc Vân Sương là muốn ám sát Diệp Vô Phong.
Thế là Bạch Nhạn Phi lập tức mang theo Tiết Phi đi hỗ trợ. Lúc đến chân núi thì xe hơi không chạy lên được nữa nên hai người họ đành phải đi bộ. Mà Bạch Nhạn Phi có nội công thâm hậu nên chạy bộ vẫn nhanh hơn Tiết Phi.
Kết quả là Tiết Phi lạc đường.
Tiết Phi đang ngồi dưới tán cây thở hổn hển lấy lại sức thì bỗng thấy hai chiếc xe mô tô việt dã lao vun vút tới.
Hai chiếc xe một trước một sau chạy trên con đường quanh co từ trên núi xuống. Tiết Phi có thể thấy rõ chiếc xe sau là do Diệp Vô Phong lái, nếu vậy thì chiếc xe chạy đằng trước là của kẻ địch rồi. Thế là Tiết Phi tìm một khúc gỗ làm gậy mai phục trên con đường mà hai chiếc xe phải chạy ngang qua này.
Trong khoảnh khắc chiếc xe chạy phía trước lao ngang qua cái cây Tiết Phi đang ẩn núp thì anh ta cũng phóng cây gậy gỗ ra đánh phá chiếc xe mô tô Mạc Vân Sương đang lái. Lúc Mạc Vân Sương văng ra khỏi yên xe thì Tiết Phi mới kịp nhận ra người lái xe là bà chằn tinh Mạc Vân Sương. Truyện Dị Giới
Mạc Vân Sương bị ngã đau đến tức ngực. Cô ta nén nhịn cơn đau, điều chỉnh lại nhịp thở rồi bò dậy khỏi mặt đất. Sau đó Mạc Vân Sương hầm hầm đi tới chỗ Tiết Phi như ác quỷ muốn giết người.
Lúc này thì chiếc xe mô tô việt dã Diệp Vô Phong lái đã chạy tới. Diệp Vô Phong nhảy khỏi chiếc mô tô mà chặn ngay trước mặt Mạc Vân Sương. Giọng của Diệp Vô Phong lạnh lùng:
“Còn muốn gương oai? Cô đã chạy không thoát!”
Mạc Vân Sương không tiếp tục tiến lên nữa. Cô ta đứng thẳng người lại rồi dùng cặp mặt lạnh lẽo nhìn Diệp Vô Phong. Đột nhiên cô ta nói:
“Anh thắng! Diệp Vô Phong anh có dám tha mạng cho tôi lần này hay không?”
Diệp Vô Phong cũng lạnh lùng như một tảng băng mà đáp lời:
“Mạc Vân Sương, tôi không thể tha cho cô lần này! Cô nhất định phải đi theo tôi về sở cảnh sát mà khai báo ra tất cả mọi chuyện! Hiện tại tôi đang nghi ngờ cái chết của hai bố con nhà họ Mã có liên quan đến cô.”
Mạc Vân Sương cười lạnh đáp lời:
“Được thôi! Nếu đã như vậy thì ra tay đi, hôm nay hai chúng ta liều mạng đấu một trận sống mái với nhau.”
Vừa dứt lời thì Mạc Vân Sương bắt đầu vào tư thế chuẩn bị.
Thấy Mạc Vân Sương không có lấy một chút sám hối nào, Diệp Vô Phong cũng quyết tâm liều mạng. Anh hét lớn một tiếng, cơ thể anh bước về trước một bước rồi bày ra tư thế hổ vồ mồi mà vung mạnh bàn tay đến phía đỉnh đầu của Mạc Vân Sương.
Mạc Vân Sương nghiêng người tránh né. Thân hình cô ta nhanh như chớp vọt đến trước người Diệp Vô Phong. Bàn tay cô ta móc từ mạn dưới lên chộp đến phía trái tim của Diệp Vô Phong.
Hai người họ đều đấu tay đôi chứ không dùng vũ khí. Võ công của Mạc Vân Sương cũng có sự chênh lệch rất lớn với Diệp Vô Phong nên khi không có vũ khí trong tay thì không phải là đối thủ của anh. Hai người cũng chỉ mới đánh được mười đòn thì Mạc Vân Sương đã bị Diệp Vô Phong đá ngang phang trúng bụng. Mạc Vân Sương kêu rên đau đớn, cơ thể cô ta văng ra ngoài.
Diệp Vô Phong bước chậm tới chỗ Mạc Vân Sương. Hai con mắt của Diệp Vô Phong nhìn chằm chằm cô ta một cách hung dữ, anh nói:
“Mạc Vân Sương, có bản lĩnh gì thì lấy hết ra đi!”
Mạc Vân Sương hét lên một tiếng, rồi cô ta đứng dậy tiếp tục chiến đấu. Nhưng dù Mạc Vân Sương có dùng hết toàn lực thì sức mạnh giữa hai người cũng có sự chênh lệch lớn vô cùng. Mạc Vân Sương không kéo dài thêm được mấy chiêu nữa thì lại bị bàn tay của Diệp Vô Phong đập trúng đầu vai. Cô ta lại té lăn ra đất một lần nữa.
Mạc Vân Sương còn chưa đứng lên thì Diệp Vô Phong đã bước đến trước một bước mà dẫm mạnh một chân lên lưng cô ta. Anh ép cô ta nằm gục tại chỗ không thể động đậy mà quát to một câu:
“Không phải tôi không muốn tha cô lần này. Nhưng mà Mạc Vân Sương, cô trốn ở trong bóng tối âm mưu hại chết quá nhiều người, cô phải chịu trách nhiệm hoàn toàn.”
Diệp Vô Phong đạp lên một huyệt quan trọng trên lưng Mạc Vân Sương khiến toàn thân cô ta tê cứng, tay chân cũng không nhấc lên được. Cô ta chỉ có thể trừng đôi mắt phượng mà oán hận Diệp Vô Phong. Hàm răng trắng bị cắn chặt, Mạc Vân Sương nghiến răng nói:
“Diệp Vô Phong, dù tôi có chết cũng không chịu thua anh. Có bản lĩnh thì anh thả tôi đi! Sau này tôi sẽ tìm anh đấu lại một trận.”
Diệp Vô Phong cười ha hả:
“Cô có khích tướng cũng vô dụng, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cô.”
Mạc Vân Sương lại chế giễu:
“Tôi thấy là anh đang nhát gan nhưng không dám nhận ấy! Không dám thả tôi thì cứ giết quách tôi đi. Sao nào, bà này không sợ đâu.”
Nói xong thì Mạc Vân Sương nhắm mắt lại.
Mạc Vân Sương đã chọc cho Diệp Vô Phong giận thật. Diệp Vô Phong giơ tay lên, anh đang định nhắm ngay huyệt Đại Chùy phía sau gáy cô ta để ra tay. Diệp Vô Phong lạnh lùng, không còn nương tay kiêng nể người đẹp gì nữa, anh thật sự muốn lấy mạng Mạc Vân Sương.
Đột nhiên Mạc Vân Sương mở to mắt ra:
“Đợi đã.”
Diệp Vô Phong ngừng tay mà hỏi lại:
“Cô còn âm mưu gì nữa đây?”
Mạc Vân Sương trả lời:
“Số thuốc anh nhờ ông bác sĩ Miêu điều chế ra để chữa bệnh cho vợ đã bị tôi giấu đi rồi. Mà chắc anh cũng chẳng biết đâu ha. Nếu giờ anh không thả tôi đi tôi sẽ cắn lưỡi tự sát. Tôi muốn cho Lâm Thư Âm chết cùng với tôi.”
Diệp Vô Phong vô cùng bất ngờ. Rồi anh bắt đầu thả lỏng người mà không để ý đến Mạc Vân Sương đang nằm dưới chân anh đã vùng thoát ra được. Diệp Vô Phong cũng không tiếp tục ra tay với Mạc Vân Sương nữa. Vì anh biết, ở trong hoàn cảnh núi rừng hoang vu này Mạc Vân Sương không cách chi mà chạy thoát được anh.
Mạc Vân Sương cười to, tiếng cười của cô ta lạnh lẽo kinh dị. Rồi cô ta chậm rãi đi đến vách núi ở gần đó mà nói:
“Diệp Vô Phong, tôi sẽ không để cho anh có được thứ anh muốn!”
Diệp Vô Phong hoảng sợ rồi, anh sợ Mạc Vân Sương nhảy vực tự sát. Diệp Vô Phong hô to:
“Cô đừng có…”
Tà áo khoác trắng của Mạc Vân Sương tung bay trong gió. Cô ta cúi đầu nhìn xuống vách núi cheo leo sâu không thấy đáy ở dưới chân cô ta. Rồi Mạc Vân Sương nghiêng đầu qua nói:
“Diệp Vô Phong, tạm biệt. À không, là vĩnh biệt! Lần gặp cuối nên cũng coi như là tôi tặng cho anh một câu: Tôi hận anh!”
Vừa dứt lời, Mạc Vân Sương thả người nhảy vọt lên cao, rồi cô ta cắm đầu xuống vách đá sâu hun hút.
“Cô, dừng lại…”
Tay Diệp Vô Phong hơi vươn ra trước, nhưng là đã không kịp.
Diệp Vô Phong đi đến chỗ vách núi mà nhìn xuống dưới. Phía dưới vách núi là một vực sâu thăm thẳm đen nghịt một màu.
Diệp Vô Phong không khỏi thở dài:
“Cô ta thật sự nhảy xuống rồi sao?”