Thần Cấp Ở Rể

Chương 242: Chương 242: Nói là làm




Nhìn thấy Diệp Vô Phong ăn mặc bình thường, giống như một người nông dân, hai tên bảo vệ của hội sở cũng không để ý: “Làm gì đấy? Mày có quan hệ gì với anh Ba?”

Diệp Vô Phong mỉm cười nói: “Tiểu Tam Tử là họ hàng của tôi, tôi từ vùng khác đến đây, tìm anh ta có chút việc.”

“À, anh Ba đang ở lầu bốn.” Bảo vệ căn bản không chú ý đến Diệp Vô Phong, thoạt nhìn rất giống một người thanh niên bình thường.

Diệp Vô Phong thuận lợi đi đến lầu bốn, nhìn thấy một căn phòng, trước cửa phòng có hai em trai vẻ mặt hung dữ đứng gác ở đấy, anh biết Tiểu Tam Tử chắc chắn ở trong này, cất bước đi tới.

“Đứng lại, làm gì đấy?” Hai em trai nhỏ thật đúng là có trách nhiệm, nghiêm khắc hỏi.

“Tôi đến xem thử anh Ba đang làm gì?” Diệp Vô Phong vừa nói, vừa tiến lại gần đối phương.

“Khốn nạn! Tiểu Tam Tử là cái tên mày có thể gọi sao?” Hai em trai nhỏ một trái một phải, không phân bua, trực tiếp tung ra một nắm đấm.

Tiểu Tam Tử đang cùng với Mỹ Mỹ uống trà ở trong phòng, nghe thấy âm thanh này, căn bản không vừa ý.

Ngày tháng bình yên đã lâu rồi, trong suy nghĩ của anh ta, đã không có ai dám tiến đánh hội sở.

“Hả? Tại sao tiếng động bên ngoài đột nhiên biến mất rồi?” Tiểu Tam Tử nghi ngờ ngồi dậy, nhìn về phía cửa phòng.

Cửa phòng vang lên một tiếng răng rắc, Diệp Vô Phong cất bước đi vào, mỗi tay một người, thảm giống như con chó chết vậy, đem hai người cường tráng bên ngoài, ném vào đây.

Tư thế hai người cường tráng ngã xuống đất, vừa nhìn đã biết, chắc chắn bị đánh bất tỉnh!

“Mày là ai? Sao lại vào đây?” Đột nhiên Tiểu Tam Tử ném điếu xì gà trong tay xuống, móc ra một con dao găm đứng lên.

Diệp Vô Phong cười nhạt: “Đương nhiên là tao đánh vào đây rồi, Tiểu Tam Tử, tao tới tìm mày nói chuyện.”

“Hả? Nói...nói chuyện gì?” Tiểu Tam Tử biết, trong lầu bốn này, mặc dù anh ta có la hét lớn tiếng cũng vô dụng, bởi vì không ai dám tùy tiện xông lên lầu bốn.

Người trẻ tuổi tự xưng ‘Đánh vào đây’, mặc dù ăn mặc bình thường, nhưng quả thực có khí chất trầm ổn toát ra từ trong xương cốt, khiến Tiểu Tam Tử bối rối không thể giải thích được.

Mặc dù Tiểu Tam Tử cầm trên tay con dao găm, nhưng khi Diệp Vô Phong bước tới, vẫn thản nhiên kéo ghế ngồi xuống, nói với cậu Tiểu Tam Tử: “Hãy cất con dao găm đi, mày căn bản không phải là đối thủ của tao. Tao muốn giết mày, còn dễ hơn giết một con gà.”

Tiểu Tam Tử chỉ cảm thấy trên người đối phương, truyền đến một áp lực khiến anh ta muốn quỳ gối xin tha thứ!

Cơ bắp cả người của anh ta đều mất cảm giác, vụng về thu hồi con dao: “Ách, Mày rốt cuộc là ai?”

“Diệp Vô Phong.”

“Hả? Mày chính là...” Bản năng của anh ta lại muốn rút dao ra.

Diệp Vô Phong ngẩng đầu, bắt chéo chân, nhìn anh ta một cách khinh thường: “Đột nhiên mày phái thuộc hạ đến ám sát tao, rốt cuộc là vì sao hả?”

Tiểu Tam Tử nhe răng cười: “Tao chính là nhìn mày không thuận mắt.” Roẹt! Anh ta lại rút dao ra một lần nữa, hung hăng nhìn chằm chằm vào Diệp Vô Phong.

Nhưng mà, vừa dứt lời, liền cảm thấy Diệp Vô Phong ngồi trước mặt, đột nhiên thân ảnh biến hóa kỳ ảo, sau đó đấm vào mặt mình một cú đấm, Ba!

Một âm thanh giòn giã vang lên, nghe rất là chân thật, sau đó một tiếng nổ vang lên bên tai, trước mắt vô số ngôi sao hiện lên, hả? Con dao găm của tôi đâu mất rồi?

Tiểu Tam Tử cố gắng lấy lại bĩnh tĩnh, thì ra con dao găm đã ở trong tay Diệp Vô Phong, mũi dao găm đang chạm vào trái tim anh ta!

Với thân thủ của Diệp Vô Phong ban nãy, chỉ cần con dao găm đâm về phía trước thêm một chút nữa, trái tim của Tiểu Tam Tử sẽ bị đâm thủng, một tiếng hừ cũng không thể thốt ra, trực tiếp bị giết chết.

Tiểu Tam Tử chỉ cảm thấy cổ họng thắt lại, cơ bắp hai chân đều cứng ngắt: “Mày...”

Leng keng, Diệp Vô Phong ném thẳng con dao lên trên bàn trà, Ba Ba! hai cái tát, đánh lên trên mặt của Tiểu Tam Tử: “Quỳ xuống nói chuyện cho tao.”

Phù phù! Tiểu Tam Tử thật sự không muốn quỳ xuống! Nhưng mà, bản thân đã ăn hai cái tát này, căn bản không còn sức lực để đánh trả lại!

Hai chân không còn nghe theo sự điều khiển của anh ta, cứ như vậy mà quỳ xuống!

Diệp Vô Phong đứng thẳng người, trầm giọng nói: “Tiểu Tam Tử, người thông minh không nói những chuyện lòng vòng, Diệp Vô Phong tao nếu như đã đến Hoa Hải, nhân vật nhỏ giống như mày, tao thật sự không muốn giết! Nhưng mà nếu như mày đã chọc tới tao rồi, hừ! Nói đi, Quách Chấn Vũ cho mày bao nhiêu tiền?”

“Mười...mười vạn.” Tiểu Tam Tử thật sự không dám nói dối.

“Vậy thì mày bồi thường cho tao một trăm vạn, thiếu một vạn...” Diệp Vô Phong nhìn lướt qua một vòng hội sở: “Tao sẽ cho nổ tung nơi này, mày có tin không?”

Một mặt Tiểu Tam Tử rất sợ Diệp Vô Phong, mặc khác, đối với những lời Diệp Vô Phong vừa nói, thật sự không tin.

Vì vậy, anh ta có chút do dự.

Răng rắc! Diệp Vô Phong trực tiếp giẫm lên chân phải của Tiểu Tam Tử, tiếng gãy xương đặc biệt vang lên rất rõ ràng.

“A? Được! Thằng khốn! Mày...” Tiểu Tam Tử đau không thể chịu nổi, kêu lên một tiếng thảm thiết, cả người co giật, nằm trên mặt đất, hình dáng không còn giống con người.

Nỗi đau gãy xương, không phải là điều mà người bình thường có thể chịu đựng được.

Diệp Vô Phong cười lạnh nhạt: “Một trăm vạn, thiếu một đồng cũng không được.”

Tiểu Tam Tử rất muốn chửi ầm lên! Nhưng anh ta không dám!

Anh ta nhìn ra được, Diệp Vô Phong nói được làm được, nếu như thật sự thiếu một đồng, không chỉ hội sở này sẽ bị nổ tung lên trời, ngay cả Tiểu Tam Tử anh ta, chỉ sợ cũng chỉ sẽ tan xương nát thịt.

Nỗi sợ hãi vô biên nổi lên trong lòng Tiểu Tam Tử: “Vâng vâng vâng, anh Diệp, một trăm vạn, một đồng tôi cũng không thiếu. Anh đợi một chút.”

Cố gắng nén cơn đau gãy xương, còn có sự thúc giục về tiền bạc, đêm nay Tiểu Tam Tử thực sự phải chịu khổ rồi.

“Quách Chấn Vũ, mẹ nó! Một trăm vạn, thiếu một đồng ông đây sẽ giết cả nhà cậu!” dưới sự nổi điên của Tiểu Tam Tử, mọi thứ cũng đành phải vậy.

“Không được, anh Ba, trong tay tôi chỉ còn có chín mươi vạn, anh cho tôi chút thời gian được không?” Quách Chấn Vũ rõ ràng rất sợ Tiểu Tam Tử.

“Đợi sao? Lập tức chuyển cho tôi chín mươi vạn! Mẹ nó!” Tiểu Tam Tử tiếp tục duy trì sự hung hăng giống như trước, nếu như không có chín mươi vạn này sẽ phiền phức to.

“Vâng vâng vâng, mười vạn còn lại, tôi sẽ nhanh chóng chuyển qua cho anh.” Quách Chấn Vũ lập tức đồng ý.

Tiểu Tam Tử rốt cuộc cũng yên tâm, nhưng cả người vẫn đang đổ mồ hôi hột, lui sang một bên, dùng ánh mắt nhút nhát nhìn sang Diệp Vô Phong: “Anh Diệp, rốt cuộc anh muốn như thế nào?”

Diệp Vô Phong nói: “Tao không giết mày, đơn giản là vì mày căn bản không phải là đối thủ của tao, tao tới Hoa Hải, cũng được xem là mãnh long vượt sông, mặc dù là Mộ Dung Hào Giang, cũng phải nể tôi bảy phần! Tiểu Tam tử, mày hãy đợi mà xem!”

“Hả? Vâng vâng.” Lúc này Tiểu Tam Tử làm sao còn dám phản bác lại.

Nhưng mà, Diệp Vô Phong nói Mộ Dung Hào Giang cũng phải nể anh bảy phần? Lời khoe khoang này có phải quá lớn rồi không? Mộ Dung Hào Giang là ai chứ? Cho dù là thị trưởng đương nhiệm của Hoa Hải, ông ta cũng không dám động vào!

Diệp Vô Phong này, lẽ nào là con cháu của một nhân vật lợi hại nào đó?

Đinh! Điện thoại của Tiểu Tam Tử vang lên một tiếng, chín mươi vạn đã được chuyển đến, Tiểu Tam Tử nhặt được một cọng rơm cứu mạng vậy, nhanh chóng đem tiền trong tài khoản, tổng hợp lại một chút, thấp thỏm nhìn Diệp Vô Phong: “Anh Diệp, tiền này...tôi chuyển cho anh bằng cách nào?”

Diệp Vô Phong đột nhiên có chút hối hận, thực ra anh không để Tiểu Tam Tử vào trong mắt, cảm thấy bắt chẹt anh ta một trăm vạn, đã là cực hạn của tên côn đồ này rồi, không nghĩ tới tên này vẫn còn ung dung như thế.

Nhưng tính cách của Diệp Vô Phong, nói được làm được, làm sao có thể thay đổi những lời đã nói ra được? Đành phải dùng phương thức chuyển khoản, nhận lấy một trăm vạn này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.