Dù sao thì ở bên trong tòa nhà điều khiển chính, Liễu Sinh Bất Bại đang giám sát mọi thứ qua máy quay giám sát, rồi sau đó quan sát tình hình bên ngoài, nhìn thấy những bộ quần áo các chiến sĩ này mặc, cùng với cách tấn công, rõ ràng là khác với đám cảnh sát vũ trang ban nãy, ông ta không nhịn được mà mắng: “Thật ngốc nghếch! Lại là bầy sói con khác! Đối với Trung Quốc, đây gọi là chiến thuật biển người!”
Tử Cung Mĩ Địch thu thập tư liệu của từng người, rất nhanh liền thống kê ra được: “Số lượng ở đợt tấn công lần này rơi vào khoảng hai trăm người, hầu hết chính là tăng mạnh số lượng người lên! Có điều, dù cho bọn họ có sử dụng nhiều người đi chăng nữa, thì đối với địa hình này, bọn họ cũng không thể triển khai toàn bộ nguồn nhân lực, cho nên chắc có lẽ bọn chúng sẽ tiến vào bằng cửa chính. Mặt khác, bọn chúng cũng không dám sử dụng vũ khí hạng nặng!”
Nghe vậy, Văn Tam Đa có chút lo lắng: “Không được đâu, cho dù bọn chúng không có vũ khí hạng nặng, cũng không chiếm được ưu thế về mặt địa hình. Nhưng mà đạn dược của chúng ta có hạn, nếu như về lâu về dài, thì sợ sẽ không trụ được. Mặt khác, nếu như bọn chúng chỉ có vây quanh ở ngoài để tấn công, thì chúng ta cũng sẽ bị bao vây mà chết.”
Liễu Sinh Bất Bại âm thầm cắn răng nói: “Mẹ nó, bọn chúng không nên ép chúng ta chứ? Chẳng lẽ bọn chúng không sợ mình sẽ thật sự cho làm nổ nhà máy năng lượng nguyên tử hay sao?” Nếu như không phải bị dồn vào bước đường cùng, thì ông ta cũng không bao giờ đồng ý cho sử dụng tuyệt chiêu khiến mọi người cùng bước vào chỗ chết như thế này.
Đúng lúc ấy, ở ngoài cửa đột nhiên có hai người đội viên của bên Hắc Điện tới để báo cáo: “Đội trưởng, chúng tôi phát hiện ra một kho hàng, ở bên trong có dự trữ một ít đồ!”
Tử Cung Mĩ Địch hỏi: “Đồ gì thế?”
Người Hắc Điện mang số hiệu bốn vừa nhảy vừa nói: “Cái gì cũng có, súng ống đạn dược, lương thực, đồ dùng hằng ngày. Bánh quy nén, cùng với nước khoáng các loại, đủ để cho những người này chống đỡ trong vòng một tuần.”
“A? Nhiều như thế sao?” Liễu Sinh Bất Bại cũng cực kì hào hứng: “Không cần đến một tuần đâu, chỉ cần có thể được kéo dài thêm một hai ngày, bọn họ đã không chịu được rồi. Nói toàn bộ chuyện này cho kĩ thuật viên, hãy dùng vệ tinh để công bố tình hình ở nơi đây đi, phạm vi công khai toàn thế giới, xem xem chính phủ Trung Quốc có thể chịu đựng được không?”
ông ta dùng chiêu dẫn dắt dư luận thế này cũng cực kì lợi hại: về vấn đề hạt nhân có an toàn hay không vẫn là mối quan tâm rất lớn của quốc tế, nếu như hiện tại trong nước của Trung Quốc xảy ra chuyện lớn như vậy, thì chẳng phải dư luận của quốc tế, cùng với dân chúng trong nước sẽ gây áp lực rất lớn lên chính phủ hay sao.
Liễu Sinh Bất Bại lại ra lệnh cho mấy tên thuộc hạ đi ra kho hàng lấy thêm súng ống đạn dược, để chuẩn bị tiếp tục chiến đấu. Tử Cung Mĩ Địch nhìn màn hình nói: “Những người ở bên ngoài tại sao đột nhiên lại bất động vậy? Thật là bất thường, bọn chúng có thể hành động bằng cách khác!”
Quả nhiên, công cụ dùng để dò mìn ở bên cạnh liền hiện lên máy tính, kêu lên hai tiếng “tích tích” cảnh báo, thấy thế Văn Tam Đa đi lại hỏi: “Làm sao vậy, mau phân tích cho tôi nghe.”
Sau khi khi người lính trực ở máy để quan sát dụng cụ dò mìn đã gõ bàn phím xong, trên màn hình lập tức xuất hiện toàn bộ hình ảnh đã được máy tính quét và phân tích xong, hai điểm màu đỏ không ngừng nhấp nháy, tăng giảm đột ngột ở trên màn hình xanh biếc.
“Cái gì thế này?” Thấy thế Văn Tam Đa liền hỏi.
Người lính lại một lần nữa phân tích, cuối cùng cũng xác định được là “Phi cơ trực thăng dùng để chiến đấu”: Hai chiếc phi cơ này, bay ở độ cao ba nghìn hai trăm mét, cách chúng ta chừng bốn mươi cây số. Dựa theo tốc độ bay của hiện tại, sau khoảng… hai phút bốn mươi giây sau sẽ tới đỉnh của tòa nhà điều khiển chính!”
“Được lắm, bây giờ còn có cả không quân tham chiến! Bọn chúng định làm gì đây, chẳng lẽ nào thực sự muốn ném bom hay sao? Không có khả năng đó được…” Tử Cung Mĩ Địch nhìn thấy hai chấm đỏ trên màn hình, đầu óc đã bắt đầu quay cuồng: “Chẳng lẽ bọn chúng đã điều động không quân đặc chủng để bắt đầu tấn công từ trên mái nhà xuống?”
Liễu Sinh Bất Bại tính tình nóng nảy, ở một bên liền khởi động súng bắn tỉa: “Chúng ta đâu cần biết bọn chúng từ ở đâu tới? Hãy xem tôi dùng một chiêu để đánh bại bọn chúng đây!” ông ta bắt đầu nạp đạn bằng những quả bom có lực nổ mạnh.
“Chú à, khoan đã!” Tử Cung Mĩ Địch giữ chặt lấy anh một phen: “Đây là máy bay chiến đấu đó, tốc độ bay trên không cũng nhanh hơn rất nhiều so với trực thăng thông thường, một viên đạn bình thường căn bản là không thể đánh trúng họ. Còn tên lửa của chú, nếu như chú bắn lên trời, khả năng cao là sẽ bị luồng gió làm cho tên lửa đổi hướng quay ngược lại, rất có thể sẽ rơi xuống đây và chúng ta tự hại chính mình.”
Liễu Sinh Bất Bại đối với loại vũ khí này thì hoàn toàn không có kiến thức gì cả, sau khi nghe cô giải thích rõ ràng, liền không dám hành động thiếu suy nghĩ, lại xoay người đứng lên trở về chỗ, trừng mắt hỏi: “Thế bây giờ phải làm thế nào?”
Tử Cung Mĩ Địch dùng tay vỗ vai ông ta, ý nói rằng không nên hấp tấp, lại đến quan sát hai chấm đỏ và số liệu trên màn hình, kinh ngạc nói: “Máy bay chiến đấu của bọn chúng đang bay ở độ cao thấp! Chẳng lẽ là lính nhảy dù hay sao?”
Liễu Sinh Bất Bại cười ha hả nói: “Bọn chúng tới đúng lúc lắm, chúng ta sẽ giết từng tên một. Nếu không sợ chết thì cứ việc xông lên.” Nói xong ông ta liền ôm súng bắn tỉa lên, nhảy ra ngoài cửa, lên tới nóc của mái nhà, quả nhiên liền nghe được tiếng động cơ đang gầm rú, hai chiếc máy bay chiến đấu đang bay lại gần trên bầu trời đêm.
Bên cạnh ông ta là Hắc Điện số chín, người phụ trách trinh sát về điện tử, dùng kính dành cho ban đêm để quan sát, sau đó thấp giọng nói: “Đội trưởng, hai chiếc máy bay chiến đấu đã tiến vào phạm vi có thể tấn công của chúng ta. Góc bốn mươi lăm độ bên trái và hướng mười một giờ.”
Liễu Sinh Bất Bại dựa trên lời nói của anh ta, nhắm vào ống kính liền hốt hoảng khi nhìn thấy một đoàn người áo đen đang tiến lại đây: “Được. Tôi sẽ cho bọn chúng nếm thử sự lợi hại của tôi!” Ông ta lấy ra một viên đạn có thể xuyên qua thép và lắp vào nòng súng.
Tiếng vang của động cơ lúc xa lúc gần, xoay vòng ở trên không, đột nhiên giảm tốc độ rồi lao thẳng xuống hướng đến tòa nhà điểu khiển chính. Bây giờ, có thể thấy rất rõ ràng thông qua ống kính đang nhắm, hai chiếc máy bay, một chiếc là dành cho lực lượng chính, một chiếc dùng để chở hỏa lực.
Chiếc máy bay dùng để chở chủ lực đến mái nhà trước, tiến hành trinh sát bằng hỏa lực: “Đùng đùng đùng.” Hệ thống phun lửa liền phun ra hai ngọn lửa cùng một lúc, làm cho mái nhà bằng xi-măng biến thành tro bụi văng khắp nơi! Sau khi quan sát không có phản ứng gì, máy bay hộ tống liền quay trở về, chủ động tiến đến gần sát mái nhà.
Liễu Sinh Bất Bại cùng với người lính Hắc Điện mang số hiệu số chín ẩn thân kĩ ở trong hầm trú ẩn nên may mắn là không có bị bắn trúng, liền mắng: “Mẹ ôi, bọn chúng nghĩ rằng cưỡi một con chim sắt liền rất giỏi sao? Hãy đợi xem các người sẽ nổ tung chỉ với một phát súng của tôi thôi.”
Hắc Điện mang số hiệu chín hiểu ý, liền thông báo thông số kĩ thuật: “Chính là nó, khoảng cách khoảng một ngàn ba trăm mét, mục tiêu đang di chuyển với tốc độ gần hai trăm mét trên một giây, tốc độ gió cao nhất ở vị trí hướng ba giờ.”
Liễu Sinh Bất Bại nhắm một bên mắt, nhìn chằm chằm vào ống kính, đợi cho đến khi máy bay ném bom chủ lực càng đến gần, đã có thể nhìn thấy rõ đầu và cánh. Ông ta mắng một tiếng: “Đi tìm chết đi.”, kéo cò súng, bắn ra một viên đạn xuyên thép.
Phi công chính là người mà ông ta nhắm tới, thế nhưng vì quá xem nhẹ tốc độ của máy bay chiến đấu, viên đạn không trúng phi công, mà lại xuyên qua đuôi của máy bay chiến đấu, thế mà lại bắn trúng bình xăng của máy bay.
Trong chốc lát liền có ngọn lửa lóe lên, một làn khói đen đậm đặc tỏa ra. Người phi công cũng lắp bắp kinh hãi: “Đối thủ của chúng ta lợi hại như vậy sao? Bắn có một phát liền bắn trúng bình xăng của chúng ta?” Anh nhanh chóng thông báo cho chỉ huy dưới mặt đất: “Máy bay đã bị đạn bắn trúng bình xăng rồi, động lực sẽ nhanh chóng mất đi, xin chỉ thị!”
Quả nhiên tư lệnh ở dưới mặt đất ra lệnh: “Ném bom đi, rồi trở về điểm xuất phát.”
Kế hoạch dành cho máy bay chiến đấu lần này là đi trinh sát, sau đó sẽ thả bom, thế nhưng hiện tại đã bị trúng đạn rồi, nếu như không thả bom thì sẽ mất đi cơ hội. Cho nên sẽ thả hai quả thuốc nổ, dựa vào việc máy bay đang lao xuống, hai quả bom được thả từ cửa sổ đằng sau, được ném trực tiếp vào bên trong tòa nhà.
Đây là điều mà Liễu Sinh Bất Bại và những tên cướp không ngờ tới, bọn họ không nghĩ rằng chiếc máy bay này lại chở bom, như thế này không phải là châm ngòi thuốc nổ cho cả nhà máy năng lượng nguyên tử này hay sao? Thế nhưng trên thực tế, hai quả bom này không phải vũ khí nổ mạnh như bình thường, mà sử dụng mạch xung đạn công nghệ cao!
Loại bom này có công năng chủ yếu là phóng ra tia gamma, tạo ra hiện tượng xung điện từ ở số Vôn cao. Khi năng lượng từ mạch xung điện được khuếch tán trong không khí, các vi mạch và hệ thống dây điện sẽ hấp thụ các năng lượng vô hình này.