Thần Cấp Ở Rể

Chương 327: Chương 327: Suy nghĩ cẩn thận




“Chủ tịch Diệp đã trở lại!”

“Tổng giám đốc Tiêu cũng trở lại rồi!”

Mười giờ sáng, công ty Hoa Cường vô cùng náo nhiệt!

Chủ tịch Diệp trở thành trụ cột của toàn bộ công ty Hoa Cường. Trong vài giờ sau tai nạn của anh, toàn bộ nhân viên của công ty Hoa Cường đã rơi vào trạng thái vô cùng lo lắng. Giờ nghe tin anh đã trở về, mọi người nhanh chóng dùng nhiều cách liên hệ để cho đồng nghiệp của mình cùng biết tin vui này!

“Diệp Vô Phong!” Ngay lập tức Lâm Thư Âm chạy ra khỏi thang máy, trực tiếp lao đến chỗ Diệp Vô Phong đang cười nói vui vẻ với các nhân viên.

Ôm lấy thân hình cường tráng của Diệp Vô Phong, Lâm Thư Âm khóc nức nở, nước mắt chảy dài, không thể kiềm chế được, dù trước mặt có rất nhiều nhân viên, nhưng cô cũng bỏ qua hình tượng của chính mình.

Mặc dù chỉ có một đêm, Diệp Vô Phong không quay lại nhưng nỗi sợ hãi mà cô đã trải qua là không thể tưởng tượng được.

Bạch Nhạn Phi theo cô ra khỏi thang máy, cũng kìm không được nước mắt khi nhìn thấy cảnh này, nhưng cô ấy là người đầu tiên vỗ tay.

Bốp bốp... Tiếng vỗ tay vang lên khắp nơi, khuôn mặt tươi cười của các nhân viên đều tràn ngập nước mắt.

Tiêu Sắc cũng rất vui vẻ, nói: “Cảm ơn sự quan tâm của mọi người, cảm ơn nhiều.”

Cô ta đột nhiên cao giọng nói lớn: “Tôi đã quyết định sản nghiệp của Hồng bang và công ty Hoa Cường sẽ thành lập một tập đoàn, lấy tên là tập đoàn Hoa Cường. Mọi người thấy thế nào?”

Nghe vậy, Lâm Thư Âm vội vàng rời khỏi vòng tay của Diệp Vô Phong, nhìn Tiêu Sắc, nói: “Tổng giám đốc Tiêu, chuyện này không cần thiết phải làm như vậy đâu?”

Tiêu Sắc nói: “Hơn nữa, chủ tịch tương lai của tập đoàn Hoa Cường sẽ là cô, Lâm Thư Âm. Nhạn Phi và tôi sẽ là trợ lý cho cô.”

Lâm Thư Âm nhanh chóng từ chối: “Không được đâu.”

Bạch Nhạn Phi nói: “Cái gì mà không được? Hay chính vì…..”

Các nhân viên hoan hô ầm ĩ: “Tốt quá.”

“Tuyệt vời!”

“Muốn xây dựng một liên minh mạnh mẽ, phải xây từng bước một!”

“Thật đáng chúc mừng!”

Sảnh tầng một đã trở thành một nơi vui vẻ.

Nhờ đề xuất của Tiêu Sắc, thế lực của Diệp Vô Phong ở Hoa Hải được xoắn lại thành một sợi dây thường, tổ chức lại thành tập đoàn Hoa Cường. Khi thấy ba người phụ nữ này làm việc cùng nhau, Diệp Vô Phong cũng thấy rất vui. Sau đó, họ lập ra một kế hoạch và quyết định về việc cơ cấu, tổ chức lại nó vào năm mới. Tại cuộc họp khai trương của Tập đoàn Hoa Cường, mời một số diễn viên ngôi sao, các ông trùm kinh doanh và các quan chức chính phủ đến tham gia để mở rộng tầm ảnh hưởng của Tập đoàn Hoa Cường.

Ngành công nghiệp hiện tại mà Tiêu Sắc phát triển chủ yếu là ngành giải trí, đồng thời tham gia vào kinh doanh vận tải cảng, dịch vụ ăn uống, bán lẻ và các cửa hàng và đều nằm trên những khu vực rộng lớn của Hoa Hải. Chắc sẽ mất một khoảng thời gian dài để tất cả được niêm yết dưới nhãn hiệu của tập đoàn Hoa Cường.

Hơn nữa, tất cả các ngành trước đây đã từng hoạt động độc lập. Nói rõ ra thì chỉ cần đổi tên công ty cũng là một công trình lớn lớn đòi hỏi nhân viên trong công ty phải làm việc rất chăm chỉ.

Tất nhiên, ba người phụ nữ sẽ chịu trách nhiệm triển khai công việc này, để nhân viên hoàn thành dự án đúng hạn, nên Diệp Vô Phong cũng không cần lo lắng nhiều về điều đó.

“Ông chủ, Diệp Vô Phong được thả ra rồi!” Sau khi Vua chuột nghe được tin tức này, lập tức báo lại cho Mộ Dung Hào Giang.

“Cái gì?” Mộ Dung Hào Giang đang chăm chú ôm bụng thiếp đi thì đột nhiên nhảy dựng lên, đè cơn buồn ngủ mà kêu lên một tiếng.

“Cậu nói rõ xem nào! Sao Diệp Vô Phong lại được thả ra? Rốt cuộc có chuyện gì?” Mộ Dung Hào Giang thực sự lo lắng. Diệp Vô Phong rõ ràng là người bình thường mà lại được thả ra? Điều này không đơn giản chỉ là chống lại trời đất.

Cho dù là Mộ Dung Hào Giang ở trong thời kỳ đỉnh cao nhất, nếu phạm tội giống như Diệp Vô Phong và bị cảnh sát bắt tại chỗ, kết quả chỉ có một: Đó là một phát súng!

“Ông chủ, không biết Diệp Vô Phong xuất thân như thế nào, nhưng anh ta đã được cục công an thả ra. Đó là sự thật. Thật sự không thể đoán được tên này rốt cuộc là có quan hệ gì? Tổ chức cấp cao trong nhà nước đang ủng hộ anh ta sao? Vậy thì đúng là không coi luật pháp ra gì! Tôi không thể hình dung nổi nữa.”

Mộ Dung Hào Giang đứng đó một hồi, cầm điện thoại lên nhưng tay run đến mức không cầm được máy: “Ờ, cậu liên hệ với phó cục trưởng đi.”

Đầu dây bên kia cúp điện thoại khiến Mộ Dung Hào Giang sững sờ!

Diệp Vô Phong phạm tội nặng như vậy, làm sao có thể cho ra ngoài một cách đàng hoàng được? Sao có thể lấy lại tự do? Ngay cả có tiền bảo lãnh cũng không được phép mà!

Từ đó, Mộ Dung Hào Giang ngửi thấy mùi khác thường! Trên thực tế, nếu suy nghĩ kỹ lại, những gì Diệp Vô Phong đã làm từ khi đến Hoa Hải không có bình thường!

Không bao lâu sau, Vua chuột đích thân tới: “Ông chủ, tôi đã điều tra ra.”

“Ồ, thật sao? Nói cho tôi biết!” Mộ Dung Hào Giang vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng: “Sao Diệp Vô Phong lại được thả ra? Phía sau có ai xen vào?”

Vua chuột nói: “Ông chủ, tin tức mà tôi điều tra và nghe được rất đơn giản: Đó là lệnh của quân đội. Hơn nữa, những đạo sĩ đã chết ở Tiềm Long Quan bị kết tội là gián điệp, bị nghi ngờ là đánh cắp bí mật quốc gia quan trọng, Diệp Vô Phong được thăng chức là người phụ trách tiêu diệt phản loạn.”

“Tiêu diệt phản loạn? Mẹ nó!” Mộ Dung Hào Giang, người đã nhiều năm không chửi tục, không nhịn được: “Những đạo sĩ đó chỉ là những người thu tiền bình thường. Làm sao có thể là gián điệp? Không thể nào. Làm sao mà họ có thể tiếp xúc với bất kỳ bí mật nhà nước được chứ.”

“Dù sao thì những đạo sĩ kia cũng chết rất oan uổng.” Trong mắt Vua chuột hiện lên vẻ hoảng sợ: “Ông chủ, nói trắng ra, nếu Diệp Vô Phong loại bỏ chúng ta… Chúng ta cũng bị xếp vào tội gián điệp sao?”

“Chuyện này...” Mộ Dung Hào Giang nghe đến đây liền vô cùng kinh hãi, nhìn quan tài của con trai Mộ Dung Trí. Ông ta chán nản nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt chậm rãi chảy xuống, “Con ơi! Con chết oan uổng quá! Đây là muốn gán tội cho người khác, thật nói không nên lời! Không xem bố con thành gián điệp rồi xử tử đã là nhẹ tay rồi. Công lý ở đâu? Công lý ở đâu hả?”

Vua chuột thận trọng nói: “Ông chủ, phó cục trưởng muốn trả lại ba trăm triệu tiền mặt cho chúng ta, ông xem...”

Mộ Dung Hào Giang xua tay: “Quên đi, để ông ta tự tiêu đi! Vua chuột, theo ý của cậu, bây giờ chúng ta nên làm gì?”

Vua chuột suy tư: “Ông chủ, Diệp Vô Phong lấy tay che cả bầu trời, chúng ta hoàn toàn là lấy trứng chọi đá nên chỉ có thể chiếu cố anh ta cho thật tốt.”

“Haiz!” Người từng đứng đầu Hoa Hải lãnh đạm thở dài: “Cậu ta đã giết ba đứa con trai và một đứa cháu trai của tôi, giờ còn muốn tôi đi theo, nịnh nọt cậu ta. Có phải tôi càng sống càng thụt lùi?”

Vua chuột nắm tay Mộ Dung Hào Giang: “Ông chủ, có câu nói “Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng.” người làm nên chuyện lớn, làm sao có thể quan tâm một chút tình cảm gia đình? Ông chủ, ông phải có trách nhiệm đối với cả nhà họ Mộ Dung, tất nhiên ông phải có khả năng làm những gì mà người khác không thể làm được.”

“Ừ.” Mộ Dung Hào Giang chán nản lau nước mắt.

Vua chuột nói: “Vào ngày đầu năm mới, tập đoàn Hoa Cường sẽ tổ chức cuộc họp khai trương, chúng ta nên làm gì đây?”

Mộ Dung Hào Giang tát chính mình một cái: “Hào phóng gửi trước một món quà, sau đó tôi sẽ đích thân đến chúc mừng.”

Vua chuột cúi đầu cung kính: “Ông chủ anh minh.”

Mộ Dung Hào Giang thầm nói trong lòng: Anh minh cái con khỉ! Khi người ta đang ở kèo trên, tôi không thể không cúi đầu! Nếu có thể giết chết Diệp Vô Phong thì ông đây việc gì phải yếu ớt cúi đầu?

Trong thế giới ngầm ở Hoa Hải, việc Diệp Vô Phong được thả cũng gây chấn động mạnh. Mọi người đều biết rằng Diệp Vô Phong vì Tiêu Sắc, người nâng đỡ mà công khai giết chết hơn một chục người, nhưng cảnh sát thậm chí còn không có cách để bắt anh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.