Mọi chuyện trở nên như vậy, chắc chắn là người nhà họ Mộ Dung giở trò xấu xa, chặn đứng nguồn cung ứng vât liệu để xem xem người của Hoa Cường xây dựng lại cảng biển bằng cách nào!
Bạch Nhạn Phi và Tiêu Sắc cùng nhiều người nhanh chóng nghĩ biện pháp liên lạc với công ty cung cấp xi măng và vật liệu thép.
Trên công trường lại có hàng trăm người dân ở các khu dân cư xung quanh đến, nam nữ già trẻ đều có cả, họ đã xong vào công trường, lại còn tự nhiên cướp đoạt thép và các công cụ khác, công nhân ở đó có ngăn cản nhưng đã bị bọn họ bao vây bốn phía không thể làm gì được, đúng là rất hỗn loạn.
Khi nhận được tin báo như vậy, Lâm Thư Âm ngay lập tức phải báo cho cảnh sát!
Kết quả là sau khi cảnh sát đến, những người dân này cuối cùng đã chịu quay về nhà.
Cảnh sát cho nhóm công nhân làm bản tường trình ghi chép lại sự việc, sau đó lại nói là đi đến các nhà dân để hỏi và ghi chép lại rồi cũng biến mất luôn.
Cảnh sát vừa đi, đám người dân đó lại tới, dù có thế nào đi nữa bọn họ cũng muốn dùng hết sức mình để phá hoại, làm ảnh hưởng đến tiến trình thi công của công trình.
Lâm Thư Âm lại báo cảnh sát, lúc sau cảnh sát đến, đám dân lại về nhà, bọn họ lại làm bản tường trình một lượt nữa.
Nhìn đám công nhân đang xếp hàng để làm bản tường trình, trong lòng Lâm Thư Âm lo lắng: “Luôn luôn là như vậy, bọn họ căn bản không có biện pháp gì để giải quyết!”
Cảnh sát ở đó bận rộn hơn một giờ đồng hồ mới làm xong bản tường trình, sau đó lại cứ thế rời đi, đám người dân kia lại kéo đến tiếp.
Đám dân đó thực sự là đã tiếp thu rất sâu sắc phương châm đánh du kích: “Địch tiến ta lui, địch lui ta tiến, địch yên thì ta quấy nhiễu.”
Lúc Lâm Thư Âm tranh cãi nói lý với bọn họ, suýt chút nữa thì cô bị hai người phụ nữ xô ngã xuống đất.
Không còn cách nào khác, cô biết rõ là dù có báo cảnh sát cũng không có tác dụng nhưng cũng không thể làm gì khác ngoài báo cảnh sát.
Kết quả vẫn chỉ là cảnh sát lại đến và lại làm bản tường trình!
Lâm Thư Âm cực kỳ tức giận, cô gọi điện thoại cho Diệp Vô Phong và kể cho anh tất cả sự việc xảy ra.
“Cái gì? Anh sẽ đến ngay đây.” Diệp Vô Phong bảo Mã Vũ mau chóng lái xe đến công trường trước, quả nhiên khi đến nhìn thấy đám người dân đó đang làm đủ mọi chuyện phá hoại!
Mã Vũ lên cơn tức giận nắm chặt nắm đấm định lao vào đấu với bọn họ.
“Khoan đã!” Diệp Vô Phong giữ Mã Vũ lại: “Không nên ra tay với bọn họ, có chuyện gì từ từ nói đã.”
Mã Vũ nổi cáu: “Anh Phong, đám người này đúng là khốn nạn bất chấp đạo lý mà! Anh còn định nói lý lẽ với bọn họ sao? Vốn dĩ là không thể nói cho bọn họ hiểu được! Nắm đấm mới chính là đạo lý cứng rắn nhất!”
Diệp Vô Phong vẫn kiên quyết ngăn cảm anh ta lại, hai người bọn họ đi đến lán chỗ của Lâm Thư Âm trước.
“Thật là tức chết mà!” Lâm Thư Âm vừa nhìn thấy Diệp Vô Phong đã suýt chút nữa không kiềm chế được nước mắt.
Diệp Vô Phong đi đến bên cạnh cô, cầm tay cô, dịu dàng nói: “Em yên tâm đi, đây chỉ là vấn đề nhỏ thôi. Trước hết em hãy bảo tất cả đám công nhân làm rào chắn xung quanh đã, còn anh sẽ đi giải quyết vấn đề với đám dân đó.”
“Anh định giải quyết như thế nào? Nhất định không được đánh người đâu đấy! Nếu không chúng ta chắc chắn sẽ gặp rắc rối lớn hơn nữa mất.' Lâm Thư Âm cũng biết, kiểu quấy rối như thế này chắc chắn là sau lưng bọn họ phải có chỗ dựa, hơn thế, chỉ cần làm bọn họ bị thương, mọi chuyện sẽ không thể giải quyết được nữa.
“Anh hiểu chuyện đó mà, em yên tâm đi, anh chắc chắn sẽ giữ chừng mực.” Diệp Vô Phong tiếp tục an ủi cô.
Công nhân bắt đầu thu xếp làm rào chắn, Diệp Vô Phong đi ra ngoài, đi một vòng quanh công trường trước, anh nhìn thấy rất nhiều nhóm người dân vẫn đang thu gom dụng cụ để mang đi, Diệp Vô Phong cũng không có ngăn cản bọn họ mà chỉ mỉm cười nhìn bọn họ.
“Ơ hay. Người anh em này, anh không phải chính là người lãnh đạo của công trình này đấy chứ?” Một cô gái nông dân không nhịn được nên đứng lại nói chuyện với Diệp Vô Phong.
Diệp Vô Phong lắc đầu: “Tôi chỉ là đang xem chuyện náo nhiệt thôi, xây lại cảng biển, đây là công trình không hề nhỏ nha.”
“Ừ! Đúng vậy, công trình lớn như vậy, ông chủ kiếm được không ít tiền! Vậy mà lại cũng không chia cho chúng tôi một phần nhỏ, đúng là không hiểu chuyện gì cả mà.” Cô gái nông dân kia nói như đó là điều hiển nhiên.
Diệp Vô Phong gật đầu: “Đúng vậy, nếu tôi mà là ông chủ, chỉ cần là người dân ở các thôn quê lân cận, tôi chắc chắn sẽ chia cho mỗi người ba mươi triệu để tiêu vặt.”
“Ha ha ha! Người anh em này đúng là rất biết ăn nói!” Cô gái nông dân kia bịt miệng ôm bựng cười đến mức không đứng thẳng lên được: “Nhưng mà, mỗi người ba mươi triệu cũng có khi là chưa đủ đâu! Mỗi người ít nhất cũng phải được chia một trăm năm mươi triệu mới được.”
“Hả? Được chia nhiều như vậy sao? Ai nói như vậy chứ?” Diệp Vô Phong chớp chớp mắt: “Tôi đây cũng là người ở vùng lân cận, mới chuyển đến đây không lâu, chắc chắn là cũng phải được chia một phần đó nha!”
Cô gái nông dân kia cảnh giác đứng lên: “Anh cũng là người dân ở vùng lân cận à? Tại sao tôi lại chưa từng nhìn thấy anh chứ? Anh đừng có hòng thăm hỏi.”
Diệp Vô Phong nói: “Tôi thực sự là người dân ở thôn gần đây mà, tôi mới chuyển đến đây được nửa tháng thôi nhưng cũng được coi là người dân ở đây rồi chứ!”
Cô gái nông dân kia nói: “Nếu thật sự là vậy, anh phải tham gia vào tổ chức của chúng tôi thì mới được chia tiền. Nếu không đến lúc đó dù có được trả tiền bồi thường thì anh cũng không chia chia phần đâu.”
“Tham gia vào tổ chức của các cô á? Được! Tôi lập tức đăng ký tham gia! Có một trăm năm mươi triệu, tất nhiên là phải lấy chứ! Ha ha! Em gái à, tôi làm sao mới có thể đăng ký tham gia được vậy?” Diệp Vô Phong tiếp tục moi thông tin của cô ta.
Cô gái nông dân nói: “Cái người cao lớn ở đằng xa xa kia, nhìn thấy người của chúng tôi chứ! Chẳng qua là vì bọn họ còn chưa ra tay đánh lại chúng tôi, nếu không, chắc chắn là đã bị nắm thóp rồi! Bạo Nha Giang nói rầng cảnh sát đang theo dõi chúng ta rồi.”
“Bạo Nha Giang á? Tôi đây chỉ cần tìm anh ta là có thể tham gia đúng không? Sau đó là có thể đi cướp đoạt đồ của bọn họ phải không?” Diệp Vô Phong vui mừng đến mức xoa xoa hai tay vào nhau.
Mặt của cô gái kia liền xịu xuống: “Người anh em, anh nói linh tinh gì vậy? Đây làm sao có thể nói là “cướp đoạt” đồ của họ chứ? Đây gọi là giúp bọn họ thu gọn dụng cụ mà.”
Diệp Vô Phong vỗ vào đầu một cái: “Ai dà, em gái này, cô đúng là người có văn hóa! Cô nói đúng lắm! Ha ha. Cô chờ đấy, tôi đi tìm Bạo Nha Giang rồi sau đó cùng giúp bọn họ “thu dọn dụng cụ”!
Sau đó, Diệp Vô Phong lắc lư bước từng bước ra phía bên ngoai công trường.
Mã Vũ lo lắng, đứng từ đăng xa vẫy gọi anh.
Lúc này trời đã dần tối, đám dân vừa thu gom đồ đạc giờ đã bắt đầu khiêng về nhà.
Lờ mờ, bóng người qua lại tán loạn nhưng còn kèm theo cả tiếng cười nói.
“Chị dâu, chị lấy được nhiều thép quá nha!”
“Cô thì biết cái gì chứ. Thép này á, bây giờ rất đắt tiền đó.”
“Suỵt! Chị dâu, hôm nay em mang về được năm bao xi măng! Không được, lát nữa em phải mang xe ba gác ở nhà đi sửa, ngày mai, chúng ta sẽ dùng xe ba gác để chở xi măng! Đúng lúc có thể sửa sang lại phòng ở, ha ha!”
“Đúng rồi, em hãy bảo cả em dâu qua đây giúp đỡ nữa nha!”
“Trong nhà còn hai đứa nhỏ, cô ấy không đến được! Có xe ba gác là tốt rồi!”
Mã Vũ nghe được bọn họ bàn bạc như vậy thì đúng là tức đến ói máu: đây vốn dĩ không phải đồ của nhà các cô nha, thế mà còn muốn mang cả xe ba gác đến chở sao? Đúng là sự mặt dày phát triển đến đỉnh điểm rồi mà.
Lòng tham của đám nông dân đó cũng là đủ lớn rồi, hai người Diệp Vô Phong và Mã Vũ dồn bọn họ ở giữa, cùng đi theo bọn họ nhưng bọn họ lại không hề để ý đến, dù sao thì hai người cũng không có ý định ngăn cản bọn họ.
Ngay sau đó, đám người đó đi đến một ngôi làng, sau đó lần lượt đi vào một kho chứ đồ, bất cứ ai đi qua đó đều để lại một thứ gì đó mà mình đang cầm trên tay.
Ví dụ như, người nào lấy thép sẽ để lại hai thanh.
Ai khiêng xi măng về sẽ bỏ lại một bao.
Có người cầm những công cụ đơn giản của công nhân thì cũng sẽ để lại một ít.
Trong kho chứa đồ ấy có một người thanh niên ngồi trên một chiếc ghế dài, anh ta nhìn từng người một đi qua đều mỉm cười chào đón, làm lộ ra hàm răng thô bạo.
Diệp Vô Phong hơi lùi lại mấy bước, đứng cách xa một chút để tập trung quan sát xem Bạo Nha Giang rốt cuộc là đang làm cái gì.
Hai người nông dân đi qua nói lải nhải gì đó với Bạo Nha Giang hai câu, sau đó cười hì hì rồi rời đi.
Rốt cục, đám nông dân lần lượt về hết, lúc Bạo Nha Giang chuẩn bị đem chiếc ghế dài cất vào trong một cái phòng nhỏ thì phát hiện ra Diệp Vô Phong đang đứng ở gần đó: “Ơ hay? Tên nhóc kia, mày muốn làm cái gì? Mau lại đây lại đây!”
Diệp Vô Phong chậm rãi bước đến đó: “Mày chính là Bạo Nha Giang sao?”
Bạo Nha Giang tức giận mắng: “Thằng khốn này, một thằng nhóc nhỏ bé như mày mà cũng dám gọi tao là Bạo Nha Giang sao? Đúng là muốn ăn đánh phải không?” Vừa nói, anh ta vừa vung tay định tát Diệp Vô Phong!