“Cẩn thận!” Mộ Dung Nhân hét to một tiếng, lấy tay ra hiệu nhắc nhở anh em nhà mình.
“Thiết Lôi, cậu sao rồi? Đứng lên! Tiếp tục!” Mộ Dung Tín có quan hệ thân thiết nhất với Thiết Lôi quát to một tiếng, thận trọng cùng ba người anh bao vây tấn công Diệp Vô Phong.
Nhưng mà Thiết Lôi không có phản ứng gì, khóe miệng có máu tươi chảy ra, cả người không còn cảm giác gì nữa, liền lâm vào hôn mê.
“Mọi người chú ý phối hợp, nhìn Thiết Lôi mà nhớ kỹ!” Mộ Dung Nhân trong lòng thầm sợ hãi: ‘cho dù là một mình đơn phương độc mã đánh nhau đi nữa, có thể dùng một chiêu đánh bại người của Thiết Lôi, người như vậy ở Hoa Hạ cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay! Mà tên Diệp Vô Phong này thế mà lại thật sự làm được! Người trẻ tuổi bây giờ quá giỏi rồi!’
Vì thế, Diệp Vô Phong bị vây ở bên trong, bốn anh em bọn họ ở xung quanh, hình thành thế vây kín, nhưng vậy mà không đánh, chỉ không ngừng thăm dò lẫn nhau.
Nhưng cố tình là khoảng cách về sức mạnh của Diệp Vô Phong với bọn họ khác biệt, cảm giác đặc biệt rõ ràng, phương pháp thăm dò này của bọn họ, Diệp Vô Phong căn bản không thèm để mắt tới, cả người tĩnh lặng như núi, hờ hững nhìn chằm chằm vào bốn người.
Bốn người vây xung quanh Diệp Vô Phong, cố chấp bước theo trận Bát Quái, lực chú ý dồn hết lên người ở giữa trận là Diệp Vô Phong.
Bốn anh em bọn họ khó mà tưởng tượng ra nổi, bốn cao thủ cấp Tông Sư như bọn họ, trong lúc đối phó với Diệp Vô Phong lại phải cẩn thận, dè dặt đến thế.
Thời gian cứ như thế mà trôi qua từng phút từng giây, hơn mười phút đồng hồ trôi qua rồi, bốn anh em bọn họ vẫn không bắt đầu tấn công.
“Bốn người các vị cứ xoay vòng quanh như thế, không mệt à?” Diệp Vô Phong không nhịn được, mở miệng nói chuyện.
“Không mệt.” Tay phải Mộ Dung Tín bất chợt đưa ra phía trước, hướng thẳng về phía trán của Diệp Vô Phong.
“Đánh đẹp lắm!” Diệp Vô Phong vung tay, chuẩn bị đỡ.
Cơ hội tới rồi! Mộ Dung Nhân từ sau lưng đánh lén, bay lên đá một cước về phía mông của Diệp Vô Phong.
Nếu một cước này đá trúng, cơ thể Diệp Vô Phong đương nhiên sẽ bị đẩy về phía trước, mà phía trước Diệp Vô Phong lại có sự ngăn cản của Mộ Dung Tín, hai bên sườn thì có Mộ Dung Nghĩa và Mộ Dung Lễ đánh gọng kìm, đây là không còn đường sống.
Trong nháy mắt tia điện lóe lên từ đá lửa, Diệp Vô Phong cũng đưa ra được lựa chọn chính xác nhất.
Nếu một cước này đá trúng, cơ thể Diệp Vô Phong đương nhiên sẽ bị đẩy về phía trước, mà phía trước Diệp Vô Phong lại có sự ngăn cản của Mộ Dung Tín, hai bên sườn thì có Mộ Dung Nghĩa và Mộ Dung Lễ đánh gọng kìm, đây là không còn đường sống.
Trong nháy mắt tia điện lóe lên từ đá lửa, Diệp Vô Phong cũng đưa ra được lựa chọn chính xác nhất.
Bước chân của anh chợt dừng lại, cơ thể bỗng nhiên lóe lên, dẫn theo một tàn ảnh hướng về phía bên trái người Mộ Dung Lễ đâm một nhát.
“A?” Mộ Dung Lễ lập tức đẩy nhanh tốc độ, né người tránh đi, may mắn hai người Mộ Dung Tín và Mộ Dung Nghĩa đúng lúc tấn công Diệp Vô Phong, làm chậm lại công kích của Diệp Vô Phong, mới khiến Mộ Dung Lễ tránh khỏi không bị Thiết Lôi đánh xuống.
Mộ Dung Lễ toát mồ hôi lạnh, nhưng lập tức tiếp tục chiến đấu, tránh khiến cho anh em nhà mình bị thương.
Vốn là năm đại cao thủ cấp Tông Sư, đột kích đánh một tên vô danh tiểu tốt, đây rõ ràng là trận đánh nắm chắc được phần thắng, hơn nữa là cục diện không thể thay đổi.
Nhưng bốn anh em bọn họ làm thế nào cũng không nghĩ đến, sau khi đôi bên đánh qua lại một lúc, dưới sự liên thủ của bốn anh em bọn họ, đối phương vẫn chưa rơi xuống thế hạ phong!
Chỉ trong chốc lát, đã đánh qua đánh lại cả trăm chiêu, Diệp Vô Phong muốn đánh nhanh thắng nhanh, cho dù ra chiêu thì có đến bảy phần là phòng ngự, chỉ có ba phần là tấn công, cũng đủ để anh kiêu ngạo.
Trong vòng hai mươi phút vừa qua, Thiết Lôi ngã xuống đất vẫn không có động tĩnh gì, giống như là hôn mê không tỉnh.
Cuộc chiến bốn đánh một khốc liệt như thế này, đánh qua đánh lại hơn mười phút, đôi bên đều vô cùng mỏi mệt.
Bang! Bốn người cùng lúc rút ra khỏi vòng tròn, lại tiếp tục vây quanh Diệp Vô Phong, giương mắt nhìn anh, tiếp tục chờ cơ hội tấn công.
Lúc này Diệp Vô Phong cũng bị tiêu hao phần lớn thể lực, bởi thế anh tạm ngồi xuống, thừa dịp này nghỉ ngơi điều tức cơ thể.
Tục ngữ nói: ‘Một người khó đánh nổi hai người, đến hổ dữ còn phải khiếp sợ đàn sói.’
Nhưng lúc này Diệp Vô Phong là một người đấu với bốn người! Cơ hồ mỗi giây mỗi phút đều trải qua tình huống vô cùng nguy hiểm.
Đáng kiêu ngạo là, tình huống của bốn anh em nhà Mộ Dung cũng chẳng khá hơn là bao so với Diệp Vô Phong.
Bọn họ mỗi người đều cảm thấy công lực quá đỗi mạnh mẽ của Diệp Vô Phong, nếu không phải là cả bốn người bọn họ liên thủ, quả thật ngay cả cơ hội bất phân thắng bại này cũng không có! Ý nghĩ này hiện trong đầu khiến bọn họ ai nấy đều khiếp sợ vô cùng: người này rốt cuộc là cao thủ cấp nào cơ chứ?
Cho dù là Bát Tí Hải Thần, dưới tình huống hiểu rõ thủ đoạn và công lực của mỗi người bọn họ đi nữa cũng rất khó kiên trì được lâu như thế dưới sự liên thủ của cả bốn anh em bọn họ!
Mộ Dung Lễ bỗng nói: “Anh cả, anh cứu Thiết Lôi trước, bọn em sẽ ngăn cản!”
Mộ Dung Nhân hơi ngớ người ra, Mộ Dung Tín lớn tiếng nói: “Anh cả, anh đi trước đi!”
Mộ Dung Nhân không hề do dự, cả người vụt đến bên cạnh Thiết Lôi, đánh một phát lên vai anh ta.
Thiết Lôi bị đánh tỉnh: “Á? Nhân thiếu.”
“Đi mau! Cậu có thể đi được không?” Mộ Dung Nhân vội vàng hỏi.
“Có thể, tôi đương nhiên có thể đi.” Thiết Lôi vô cùng hổ thẹn, nhưng bây giờ anh ta đã mất hơn nửa sức lực, nếu còn tiếp tục ở tại đây, chỉ có thể trở thành thứ cản đường bốn vị thiếu gia.
“Được, cậu lập tức rút lui, đi đi!” Mộ Dung Nhân nói xong, cảm giác được Diệp Vô Phong muốn tấn công ba người em của mình, Mộ Dung Nhân hét lên một tiếng, lại xông vào trận đấu.
Anh ta cảm thấy mình không thể rời đi, nếu không, ba đứa em của anh ta rất có thể sẽ phải bỏ mạng ở nơi này.
Lại là sự va chạm của sức mạnh, kỹ xảo và tốc độ nhanh, khoảng năm phút sau, bốn người lại nhảy ra khỏi vòng tròn.
Diệp Vô Phong hít sâu một hơi, lẳng lặng nâng lên sự phòng bị, chú ý động tác của bốn người bọn họ.
“Đi!” Mộ Dung Nhân ra hiệu, bốn anh em hiểu ý anh ta xoay người bỏ chạy.
Mộ Dung Nhân và Mộ Dung Nghĩa làm anh lớn, vẫn luôn cản ở phía sau.
“A.” Diệp Vô Phong thả lỏng người, đột nhiên cảm thấy toàn thân vô cùng mệt mỏi!
Trận chiến này cơ hồ đã hao hết toàn bộ sức lực của anh.
Cho dù trong trận này anh không bị thương nặng, nhưng anh đã đanh gục được Thiết Lôi, đó đã là thành quả hiếm thấy rồi.
Nhưng nơi này vẫn còn rất nguy hiểm, anh không thể thả lỏng được.
Vì thế, sau khi thả lỏng ba giây đồng hồ, Diệp Vô Phong lại nâng cao tinh thần, xoay người bay đi!
Lấy năng lực chiến đấu của anh, vào buổi sáng mà tránh thoát khỏi vòng vây của nhà Mộ Dung này thật sự rất dễ.
Sau khi thoát khỏi vòng vây, anh mới lấy di động ra, gọi cho Bạch Nhạn Phi: “Alo? Các cô thế nào rồi? Không sao gì chứ?”
Bạch Nhạn Phi nói: “Yên tâm đi! Lũ ngu ngốc đấy đã bị bọn tôi khống chế rồi! La Tiểu Đông cũng không sao, đang ở bệnh viện để chữa trị. Đúng rồi, bên anh thế nào rồi? Không xảy ra chuyện gì chứ? Vừa rồi chúng tôi không dám gọi điện thoại cho anh.”
Diệp Vô Phong cảm nhận được sự quan tâm của cô với mình, trong lòng thoáng ấm áp: “Yên tâm đi, tôi bên này có thể xảy ra chuyện gì cơ chứ? Tên lái xe kia bị tôi xử lý rồi, còn đánh cho Thiết Lôi bị thương nữa.”
“Cái gì?” Bạch Nhạn Phi bị dọa sợ: “Anh bị tập kích ư? Bọn họ có những ai thế?”
Diệp Vô Phong thản nhiên nói: “ Năm người của nhà Mộ Dung, ngoại trừ Mộ Dung Trí, tất cả đều đến. Nhưng bọn họ đã muốn rút lui rồi, bây giờ tôi lập tức đến bệnh viện.”
“Được, vậy thì tốt rồi! Anh không sao là tốt rồi.” Bạch Nhạn Phi nhẹ nhõm thở dài một hơi: “Anh mau đến đây đi.”
Cúp điện thoại, Diệp Vô Phong biết cô và Tiêu Sắc không có chuyện gì, cũng yên tâm, gọi một chiếc xe taxi đi đến bệnh viện.
“Thật sự là không thể tưởng tượng được, đám Mộ Dung Nhân đó bố trí trận đó, mục đích chắc là muốn đánh chết cậu ngay tại chỗ.” Tiêu Sắc hối hận không thôi: “Sớm biết là như thế, tôi nhất định phải ở lại đó chiến đấu với cậu!”