Thần Cấp Ở Rể

Chương 261: Chương 261: Thiếu hụt tài chính




Vậy nên, ngay ở tổng bộ công ty Hoa Cường, Bạch Nhạn Phi và Lâm Thư Âm gặp lại nhau một lần nữa. Lâm Thư Âm ôm chầm lấy Bạch Nhạn Phi, nước mắt chảy ròng ròng: “Cậu biết không, trong thời gian cậu rơi vào hôn mê, tớ vẫn phải chăm lo cho công ty. Những lúc rảnh rỗi thì lại lo lắng cho cậu.”

Bạch Nhạn Phi cũng ôm chặt lấy Lâm Thư Âm: “Được rồi được rồi, khoảng thời gian này bận rộn quá rồi đúng không? Tớ đã về rồi đây. Vậy là cậu có thể nhẹ nhõm hơn một chút nhé.”. Truyện chính ở * TR UMtruyen.мe *

Lâm Thư Âm khẽ nói: “Người ta là lo lắng cho an toàn của cậu đó! Bận rộn mệt mỏi một chút cũng không tính là gì.”

Bạch Nhạn Phi mở to hai mắt: “Hả? Đó còn không phải là do cậu giỏi sao?”

“Lượn! Chỉ cần cậu an toàn, đương nhiên là muốn chia sẻ với cậu một chút rồi!” Lâm Thư Âm nín khóc mỉm cười. Sau đó hai người cùng nhau cười thật to.

“Cô này là?” Cuối cùng Lâm Thư Âm cũng chú ý đến Tiêu Sắc đang đi bên cạnh Bạch Nhạn Phi, bắt gặp dáng vẻ hiên ngang của cô ta thì cảm tình lập tức tăng thêm gấp bội.

“Tiêu Sắc của Hồng bang.” Tiêu Sắc mỉm cười đưa tay ra.

“À! Thì ra là Tiêu Sắc của Hồng bang. Không ngờ cô lại là một cô gái xinh đẹp thế này!” Lâm Thư Âm vội vàng cùng giới thiệu với Lâm Thư Âm, “Tôi chính là Lâm Thư Âm.”

Tiêu Sắc thầm nghĩ trong lòng: Quả nhiên Lâm Thư Âm không phải là dạng xinh đẹp bình thường, khí chất toát ra cũng không phải loại người bình thường đều có. Cũng khó trách Diệp Vô Phong tuyên bố với mình là anh đã có bạn gái.

Ba cô gái ngồi cùng nhau, cùng bàn bạc về vấn đề trả giá cho hạng mục cải tạo lại cảng Hoa Hải. Vấn đề lớn nhất đặt ra trước mắt đó chính là sự thiếu hụt về tài chính. Sau khi giao cho phòng Tài vụ tính toán, cuối cùng rút ra được kết luận là: cho dù trước mắt Hoa Cường có chi hết tài lực ra, thì mới có khoảng một trăm bốn mươi tỷ!

Bạch Nhạn Phi nói: “Kể cả là từ bên phía gia đình của tôi, có thể gom góp được một ít tiền bạc nhưng cũng chỉ như là hạt cát trên sa mạc thôi.”

Tiêu Sắc nói: “Tài chính trong tay của tôi cũng có thể lấy ra, nhưng tối đa cũng chỉ có ba trăm triệu.”

Lâm Thư Âm nhìn về cô ta rồi gật gật đầu, không còn cách nào khác đành nói: “Để tôi gọi điện cho Vô Phong, xem anh ấy có biện pháp nào không.”

Tiêu Sắc nói: Trong tay anh Diệp sao có thể có nhiều tiền như vậy chứ?”

Bạch Nhạn Phi nói: “Dù sao thì có khó khăn gì cứ đi tìm anh ta! Hừ.”

Tiêu Sắc càng nhận định rằng Diệp Vô Phong có một năng lượng rầy lớn. Cô ta nôn nóng chờ kết quả sau khi Bạch Nhạn Phi liên hệ với Diệp Vô Phong.

“Được rồi! Anh ấy đã đồng ý. Ngày mai anh ấy sẽ đem tiền đến.” Bạch Nhạn Phi vui mừng hớn hở.

“Ngày mai?” Tiêu Sắc há miệng thật to: “Anh Diệp nói có thể cầm đến được bao nhiêu tiền?”

Bạch Nhạn Phi nói: “Anh ấy vừa mới nói rằng, vì để cho nguồn tài chính của chúng ta dư dả thêm một chút, trước tiên cứ cầm sáu nghìn tỷ đến trước, không đủ thì lại bù thêm vào.”

Đầu óc của Tiêu Tường hoàn toàn mơ hồ: “Tổng giám đốc Bạch, theo ý cô nói, trong tay anh Diệp thật sự có số tiền khổng lồ vậy sao?”

Bạch Nhạn Phi nói: “Tôi mặc kệ, anh ấy nói là anh ấy mượn tiền bạn. Kể cả anh ấy có đi cướp ngân hàng, chỉ cần ngày mai có đủ số tiền lớn như vậy là được rồi.”

Tiêu Sắc cười khổ: “Cho dù bây giờ anh Diệp có sắp xếp đi cướp ngân hàng ngay lập tức, thù trong thời gian một ngày cũng không thể nào cướp được sáu nghìn tỷ.”

Lâm Thư Âm nói: “Được rồi. Nhiệm vụ bây giờ của chúng ta là sắp xếp công việc ở công ty cho thật tốt rồi chuẩn bị hồ sơ đấu thầu. Vậy nên, chúng ta nhất định phải tiếp xúc với mấy người có quyền thế ở Hoa Hải trước, hiểu rõ tất cả các phương diện của hạng mục cải tạo lại cảng Hoa Hải.”

Tiêu Sắc cũng xốc lại tinh thần: “Được! Tôi sẽ nghĩ cách liên hệ với người phụ trách các ban ngành liên quan!”

Thời điểm Tiết Phi hoàn hảo như cũ đứng trước mặt Mộ Dung Trí, ông ta hoàn toàn sụp đổ!

Ông ta biết, muốn cứu sống Tiết Phi cũng không phải là chuyện dễ dàng gì. Trừ khi trong vòng ba ngày Diệp Vô Phong có thể tu luyện quyển sách “Điều cơ bản trong công pháp của phái Long Môn” đến một cảnh giới nhất định nào đó! Nhưng đây thực sự là chuyện không thể nào xảy ra! Nếu như Diệp Vô Phong làm được, vậy thì quả thật chuyện này giống như việc có một vị thần tồn tại rồi.

“Mộ Dung Trí, với tôi mà nói, bây giờ ông đã hết giá trị lợi dụng rồi. Tôi hỏi ông một chuyện, nếu như ông có thể trả lời được, vậy thì tôi có thể tha cho ông một mạng.” Diệp Vô Hồn lạnh lùng nói.

Mộ Dung Trí im lặng không nói gì.

Diệp Vô Hồn nói tiếp: “Bây giờ ông lập tức liên lạc với Hoàng Hiền Đức, nói rằng ông có chuyện quan trọng cần tìm ông ta.”

Mộ Dung Trí tiếp tục im lặng, Diệp Vô Phong nháy mắt với Tiết Phi: “Không phải anh vẫn luôn nghĩ đến việc trả thù sao?”

“Được rồi!” Trong mắt Tiết Phi lóe lên sự tà ác, một một bước liền đi đến trước mặt Mộ Dung Trí “Bốp bốp bốp” liên tục mười mấy cái tát. Tát đến mức mặt của Mộ Dung Trí sưng thành đầu heo luôn.

“Không! Không muốn!” Nhưng mặc kệ ông ta có phản bác thế nào, sao Tiết Phi có thể dừng tay chứ? Sau khi đánh cho ông ta rụng năm sáu cái răng, Diệp Vô Phong mới nhẹ nhàng dựng bàn tay lên, Tiết Phi lập tức dừng lại, lùi về vị trí bên cạnh Diệp Vô Phong.

“Anh Phong! Tuyệt đối không thể để cho ông ta chết! Tôi muốn băm vằm ông ta thành nghìn khúc! Thiếu một khúc cũng không thể được! Tôi nhất định phải từ từ xẻo thịt.” Tiết Phi lộ ra vẻ hung ác.

Thật ra Mộ Dung Trí cũng vô cùng sợ hãi. Mục đích ông ta hại Tiết Phi là muốn bảo toàn tính mạng của mình, bây giờ chuyện này đã thất bại. Vậy nén, ông ta cố gắng mở miệng nói: “Diệp Vô Phong, có phải cậu đã tu luyện quyển sách bí mật của phái Long Môn đúng không?”

Diệp Vô Phong khẽ nói: “Đây không phải là vấn đề ông cần quan tâm! Vạn vật trong trời đất, người có đức đều có thể sở hữu. Mộ Dung Trí, tôi muốn tìm Hoàng Hiền Đức. Có rất nhiều chuyện khác tôi muốn làm phiền ông ta. Bây giờ ông nhất định phải phối hợp với tôi. Nếu không, tôi sẽ giao ông cho Tiết Phi xử lý.”

“Được rồi, nhưng nơi Hoàng Hiền Đức thường hay đi đến có ba chỗ. Tôi sẽ chỉ cho cậu chỗ đó.” Vì mạng sống của mình, Mộ Dung Trí không thể không phối hợp với Diệp Vô Phong.

“Tốt lắm! Mộ Dung Trí. Nếu như tôi không tìm thấy Hoàng Hiền Đức, khi trở về sẽ cho ông nếm đủ!” Diệp Vô Phong và Tiết Phi xoay người rời đi.

Mộ Dung Trí hung ác nói: “Nếu các người dám làm gì tôi, ngây định sẽ phải chịu sự trả thù điên cuồng của nhà họ Mộ Dung!”

Đi được nửa đường, Tiết Phi lái xe, không nhịn được nữa liền hỏi: “Anh Phong, tên Mộ Dung Trí này anh định xử lý thế nào? Vì sai lại không làm thịt ông ta luôn?”

Diệp Vô Phong nói: “Công ty dưới danh nghĩa của Hoàng Hiền Đức là thứ chúng ta đã có được. Vậy nên nhất định Mộ Dung Trí cũng có công ty đứng tên ông ta, có đúng không?”

Ánh mắt của Tiết Phi sáng lên: “Đúng vậy! Anh Phong thật sáng suốt. Nhất định là anh muốn ép khô tiền lời mà bọn chúng có! Ha ha.”

Trong biệt thự của Hoàng Nguyên Hưng, con trai của Hoàng Hiền Đức. Hoàng Hiền Đức đang nằm trên giường bệnh, liên tục thở dài: “Nguyên Hưng à, tên Diệp Vô Phong kia thực sự là quá lợi hại! Lúc đầu ta muốn liên lạc với sư tổ của con là Mộ Dung Trí đến đây đối phó với cậu ta. Ai ngờ lúc này trông hội không ai liên lạc được với ông ấy. Khoảng thời gian này chúng ta phải chú ý một chút. Con cố gắng đừng đi đến công ty, chẳng may tên kia tìm đến cửa, thì coi như xong đời rồi.”

Hoàng Nguyên Hưng đứng thẳng người kiêu ngạo, nghe thấy thì nhíu mày nói: “Bố, bố bao nhiêu tuổi rồi mà còn suốt ngày dây vào mấy chuyện giang hồ báo thù này? Lại nói thêm, bây giờ là xã hội pháp trị, chỉ với tên Diệp Vô Phong kia, chẳng lẽ anh ta còn dám đến công ty chúng ta gây sự? Chẳng lẽ cảnh sát cũng không trị được anh ta sao? Con không tin!”

Hoàng Hiền Đức tức giận nói: “Đừng cãi bố! Trên thế giới này luôn có một lực lượng nhú vậy, đứng bên ngoài các quy tắc của xã hội. Ví dụ như gia tộc giàu có Mộ Dung bây giờ mới bắt đầu làm giàu, cũng đều sử dụng mấy hoạt động quỷ quyệt! Đương nhiên, ngay cả tích lũy ban đầu của nhà chúng ta cũng đã không được ngay thẳng. Nếu như chính phủ muốn thanh toán chúng ta, e rằng chúng ta cũng không thể có kết cục tốt. Vậy nên, nhà Mộ Dung này là một cái cây to một tay che trời, là bén chúng ta nhất định phải dựa vào.”

“Vâng, bố, con biết rồi.” Mặc dù bên ngoài Hoàng Nguyên Hưng rất kính cẩn nhưng trong lòng lại vô cùng xem thường.

“Bảo vệ biệt thự thật tốt! Tăng thêm nhiều người nữa!” Hoàng Hiền Đức dặn dò thêm lần nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.