Du Kinh Hồng ngược lại ngạc nhiên: “Hả? Vậy ông mau chóng mở cánh cửa trong suốt này ra!”
“Được!” Mộ Dung Hào Giang cố đè nén cơn đau đớn, sau khi Du Kinh Hồng giúp ông ta phá giải ma huyệt liền đi về phía hai cái ấn kia.
“Đứng lại!” Du Kinh Hồng lách mình như một bóng ma, đi đến bên cạnh Mộ Dung Hào Giang, nhìn thật kỹ ông ta: “Tại sao đột nhiên ông lại nghĩ thông suốt rồi? Ông sẽ không đùa giỡn bịp bợm gì đấy chứ?”
Nơi này là lòng đất, cô ta thực sự lo lắng, một khi Mộ Dung Hào Giang kích nổ thuốc nổ, cô ta và Diệp Vô Phong cũng phải chôn cùng với Mộ Dung Hào Giang! Vậy thì thật không đáng!
Tinh thần Mộ Dung Hào Giang sa sút tới cực điểm, thở dài nói: “Đội trưởng Du, Diệp Vô Phong thật sự là tư lệnh Long Môn?”
“Hả? Tất nhiên rồi! Tôi có cần phải nói dối không?” Du Kinh Hồng gật đầu.
“Cho dù lá gan của Mộ Dung Hào Giang tôi to bằng trời, cũng không thể trêu vào Tư lệnh Long Môn! Tôi sợ dòng họ Mộ Dung của tôi, sẽ biến mất vĩnh viễn! Vì vậy, tôi sao dám thương tổn tính mạng của tư lệnh Long Môn chứ?”
“A? Hóa ra là như vậy sao?” Du Kinh Hồng trái lại kinh ngạc, cô ta liếc nhìn chằm chằm Diệp Vô Phong, trong lòng thầm nghĩ: Sớm biết danh hiệu tư lệnh Long Môn trên báo, Mộ Dung Hào Giang liền kinh sợ, cần gì phải phí nhiều khổ sở như vậy?
Mộ Dung Hào Giang gật đầu: “Ừ, tư lệnh Long Môn, là vì hạnh phúc của tất cả người Hoa, nếu như tôi giết anh ta rồi, chẳng khác nào chống đối với tất cả người Hoa, đồng thời, cũng khiến cho dòng họ của tôi, đi tới họa diệt môn. Vì vậy, tôi chỉ có thể thả anh ta.”
“Thế nhưng tôi là đại biểu cấp độ quốc gia, chẳng lẽ ông không sợ tôi?” Du Kinh Hồng có chút không cam tâm.
Mộ Dung Hào Giang nói: “Đội trưởng Du, tuy rằng cô lợi hại, nhưng nếu như cô đại biểu quốc gia, cần phải luật, cần phải nói đạo lý.”
“Ha!” Diệp Vô Phong mỉm cười: “Mộ Dung Hào Giang, hóa ra ông không phải sợ tôi nói đạo lý nhất?”
“Không không, tư lệnh Diệp, ý tôi không phải như vậy.” Mộ Dung Hào Giang nhất thời cũng không biết trình bày như thế nào, chỉ có thể luôn miệng nói xin lỗi, “Thực xin lỗi, tư lệnh Diệp, ý của tôi thật không phải là như vậy.”
“Đừng nói nhảm nữa, mau tranh thủ thời gian mở cửa ra đi.” Diệp Vô Phong nói, cứ bị nhốt ở đây, trong lòng không biết phải làm sao.
“Vâng.” Mộ Dung Hào Giang đưa tay về phía hai cái ấn.
“Đợi đã!” Du Kinh Hồng cẩn thận quan sát ánh mắt của ông ta, “Được, ông có thể bắt đầu rồi.”
Du Kinh Hồng vẫn nghiêm nghị đứng ở bên cạnh Mộ Dung Hào Giang, nhưng kỳ thật sự lo lắng của cô ta cũng là dư thừa, nếu Mộ Dung Hào Giang thật sự muốn hại bọn họ, nhất định thêm cũng hại thêm cả bản thân, căn bản không kịp ngăn cản.
Mộ Dung Hào Giang đồng thời đè hai cái ấn xuống, quả nhiên, cánh cửa trong đã lặng lẽ mở ra, Du Kinh Hồng liều mạng tiến lên, trực tiếp đè Mộ Dung Hào Giang lại, đi vào bên trong cánh cửa trong suốt.
Mộ Dung Hào Giang chán nản thở dài, không nói gì thêm.
Thật ra, ông ta nhìn bãi bừa bộn đầy đất do Diệp Vô Phong gây ra, kỳ thật cũng vô cùng đau lòng.
“Tư Lệnh Diệp, rốt cuộc anh muốn tìm cái gì?” Ông ta nhìn ra manh mối từ trong.
Diệp Vô Phong nói: “Có một bức tranh, tên là 《 Nhất Lộ Liên Thăng》, tôi chỉ muốn bức tranh này, những thứ châu báu khác, tôi đều không cần.”
“Nhất Lộ Liên Thăng?” Vẻ mặt Mộ Dung Hào Giang thay đổi, “Tư lệnh Diệp, anh chỉ cần bức tranh đó?”
Diệp Vô Phong gật đầu: “Ừ.”
Mộ Dung Hào Giang thở dài: “Tôi lấy cho anh.”
Diệp Vô Phong và Du Kinh Hồng liếc mắt nhìn nhau, âm thầm gật đầu.
Rất nhanh Mộ Dung Hào Giang đã lấy ra một trục cuốn bao bọc bởi da trâu, đưa cho Diệp Vô Phong: “Tư Lệnh Diệp, đây là 《Nhất Lộ Liên Thăng》, là tác phẩm của đại sư Lưu Hải Thanh, giá thị trường trước mắt, ít nhất là 100 triệu.”
Diệp Vô Phong nhìn thoáng về phía Du Kinh Hồng, khẽ gật đầu: “Mộ Dung Hào Giang, tôi vẫn muốn mở ra kiểm tra xem là thật hay giả.”
“Xin tư lệnh Diệp cứ tự nhiên.” Mộ Dung Hào Giang cũng không nóng nảy chút nào.
Diệp Vô Phong mở trục cuốn ra, đặc biệt để cho Du Kinh Hồng kiểm tra một chút, Du Kinh Hồng kẽ gật đầu với anh.
Diệp Vô Phong cất kỹ trục cuốn đi, nghiêm túc nhìn Mộ Dung Hào Giang: “Ông nhất định vẫn không nhận thua ân oán giữa chúng ta, nhưng mà không sao, tôi cũng hoan nghênh ông đến báo thù bất cứ lúc nào.”
“Không dám.” Mộ Dung Hào Giang cúi người lắc đầu.
Diệp Vô Phong nói: “Nhưng mà, tôi cũng phải cảnh cáo ông chính là, thân phận của tôi, không được nói với bất kỳ ai.”
“A, tôi đã biết.” Mộ Dung Hào Giang cũng không hỏi vì sao, đã đồng ý.
Thấy hai người Diệp Vô Phong phải đi, Mộ Dung Hào Giang chẳng quan tâm xử lý bãi bừa đầy trên đất do Diệp Vô Phong làm ra mà đi theo ra ngoài: “Tư Lệnh Diệp, để tôi cử người tiễn các anh trở về.”
Diệp Vô Phong vội vàng ngăn cản: “Vậy thì không cần. Thân phận của tô không thích hợp bại lộ, ông cũng không cần khách sáo như thế. Chúng ta đến đây thế nào, vẫn trở về như thế.”
Nhìn hai người Diệp Vô Phong đi vào trong bóng tối, trong nháy mắt Mộ Dung Hào Giang dường như già đi hai mươi tuổi, ông ta thở dài một hơi: “Tuy rằng tôi không biết sao lại đắc tội tư lệnh Long Môn, nhưng hôm nay cũng chỉ có thể quên hết ân oán trước kia, nếu không, cái chết của dòng họ Mộ Dung sẽ không dừng lại ở hai người Nghĩa Nhi và Thư Nhi đâu. Hài, con ơi! Bố thực xin lỗi các con! Biết rõ kẻ thù đang ở trước mắt, nhưng bố không có dũng khí báo thù, cho dù là đã đến dưới cửu tuyền, bố cũng xấu hổ với các con.”
Vì vậy, toàn bộ thế lực ngầm của Hoa Hải, bị tẩy bài một lần nữa, dưới sự lùi bước của dòng họ Mộ Dung, Tiêu Tường đã đem hầu hết bộ phận địa bàn của Hoa Hải, nhét quyền quản lý về bản thân, trở thành nhân vật hàng đầu Hoa Hải, Tiêu Ngưu đương nhiên cũng theo đó mà nở mặt nở mày.
Dòng họ Mộ Dung không còn huy hoàng, đã trở thành bông hoa tàn hôm qua, bày mưu đặt kế Mộ Dung Hào Giang, hai anh em Mộ Dung Nhân và Mộ Dung Lễ, cẩn thận từng li từng tí bắt đầu chính đốn sản nghiệp của gia tộc, tuy rằng quy mô nhỏ đi rất nhiều, nhưng vẫn có thể phát triển ra bên ngoài.
Bởi vì Tiêu Tường vẫn luôn bận rộn tiếp nhận những địa bàn kia, Lâm Thư Âm chỉ có thể tăng thêm lực đến chú ý đến công trường xây dựng bến cảng trên nhiều hơn, Hoa Hải bước vào giai đoạn bình yên trong một thời gian.
Sau khi Diệp Vô Phong lấy được bức tranh kia, đã giao cho Du Kinh Hồng chịu trách nhiệm đảm quản.
Ba ngày sau, Diệp Vô Phong đang uống trà ở một quán trà gần công trường phụ, bỗng nhiên một người trung niên hơn bốn mươi tuổi xông vào trong gian phòng, nhìn cách ăn mặc giống một người thương nhân thành công, ánh mắt kia tràn đầy tự tin, dáng người lại cực kỳ vạm vỡ, hơn nữa khuôn mặt cũng rất có khí chất đàn ông.
Nhưng sau khi anh ta đi vào, đã khom người, cung kính nói: “Diệp tiên sinh, Thử Vương nhận tội với anh.”
“Thử Vương? Anh chính là Thử Vương? Là Mộ Dung Hào Giang bảo anh đến đây sao?” Diệp Vô Phong chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh: “Không cần đa lễ, mời ngồi.”
Cái tên Thử Vương này, nghe đã cảm thấy tên này nhất định là một đại thúc bủn xỉn bỉ ổi, nhưng không ngờ rằng lại là một người nhân sĩ thành công khuôn mặt rạng rỡ.
Thử Vương cung kính đứng ở một bên, lắc đầu: “Diệp tiên sinh, tôi cử người đi, đã từng làm thương tổn giám đốc Bạch, thật sự rất xin lỗi. Nhưng mà, may mắn giám đốc Bạch lại biến nguy hiểm thành bình an.”
Diệp Vô Phong thầm nghĩ trong lòng: Lúc ấy Bạch Nhạn Phi căn bản cũng không có trúng độc! Mình chỉ là muốn thuận theo tình thế tra rõ cái tổ chức con chuột này, phá hủy cùng lúc mà thôi.
“Chẳng lẽ anh không phải là một phần của gia tộc Mộ Dung?” Ánh mắt của Diệp Vô Phong nhìn chằm chằm vào Thử Vương.
Thử Vương cung kính cẩn nói: “Hải! Diệp tiên sinh, nếu như anh vẫn chưa hết giận, Thử Vương tùy ý để anh xử trí.”
Diệp Vô Phong do dự nói: “Tiêu Tường là người của tôi, sau này thế lực ngầm của Hoa Hải rất tôn trọng anh ta, Thử Vương tôi nghĩ anh nên biết phải làm sao.”