Thần Cấp Ở Rể

Chương 642: Chương 642: Trước tiên cứ thả đi




Tên mập nghe xong chỉ ngượng ngùng cười: “Trước đây tôi không hiểu chuyện, thật sự xin lỗi, tôi hoàn toàn không biết anh là đại thần.”

Diệp Vô Phong nghe vậy chỉ mỉm cười, đương nhiên anh biết hình tượng hiện tại của mình đã vượt quá phạm vi chấp nhận được của tên nhóc này rồi.

Vốn nghĩ răng chỉ là một người phỏng vấn bình thường, nhưng lại phát hiện người phỏng vấn này hóa ra lại là một đại thần, đầy quyền lực, chủ tịch công ty Hoa Cường, đồng thời là thành viên của Cục Hồng Thuẫn.

Tất cả những điều này đều quá bất ngờ đối với tên nhóc này, nhất là bây giờ Diệp Vô Phong đã tìm tới và muốn hợp tác với anh ta, loại chuyện này cứ như là một giấc mơ vậy.

Tên mập biết thân phận của mình và giá trị mà mình có thể cống hiến.

Anh ta nhìn Diệp Vô Phong: “Tôi biết anh tìm tôi hợp tác là để đoạt công ty Phúc Dương, tuy rằng tôi gia nhập công ty Phúc Dương, nhưng anh phải biết là bố tôi chỉ sắp xếp cho tôi một vị trí rảnh rỗi. Nói cách khác là chức vị của tôi không có quyền hạn gì.”

Diệp Vô Phong cười nhẹ: “Lúc đầu tôi còn muốn lợi dụng anh giải quyết chuyện của công ty Phúc Dương, nhưng hiện tại tôi đã thay đổi quyết định, tôi phát hiện anh chính là thâm tang bất lậu, nếu như tôi bỏ qua một nhân tài như anh thì đó chính là tổn thất của công ty Hoa Cường rồi.”

Tên mập hơi xấu hổ mỉm cười.

Diệp Vô Phong hờ hững nói: “Bất kể thân phận của anh là gì, tôi cảm thấy nhất định phải cần anh, dù sao sau này Liêu Tây vẫn cần người chủ trì chi nhánh ở đây, nếu không tìm được địa phương quen thuộc với Liêu Tây ở đây, vậy thì công tác phát triển sẽ có một số trở ngại khó khắn.”

Tên mập kia nghe lời Diệp Vô Phong, cuối cùng anh ta đã đồng ý với Diệp Vô Phong và sẵn sàng đi làm trong công ty Hoa Cường.

Đây tất nhiên là một điều tốt cho Diệp Vô Phong.

Sau khi tiễn tên mập đi, anh nhận được một cuộc gọi từ A Mịch.

Đứng trước quán cà phê, anh hơi ngạc nhiên khi nghe những gì A Mịch nói.

“Thực xin lỗi Diệp Vô Phong, không ngờ chuyện này lại khó đến vậy. Chu Tinh này sống chết không chịu thừa nhận mình đã làm chuyện hơn mười năm trước, hơn nữa còn phủ nhận tất cả chứng cứ và lời khai. Hiện tại mặc dù Trịnh Phi và Lý Sướng đã đứng ra, cũng tuyệt đối không có cách nào khiến Chu Tinh nhận tội.”

A Mịch bất lực nhìn Chu Tinh đang thờ ơ trong phòng thẩm vấn, lúc này Chu Tinh không chút sợ hãi mà nhìn xung quanh, trên mặt nở một nụ cười tự tin.

Diệp Vô Phong có thể tưởng tượng ra vẻ mặt đắc ý của Chu Tinh, dù sao hiện tại A Mịch cũng không có cách nào để kết tội ông ta.

Chu Tinh thờ ơ nói với phòng thẩm vấn: “Tôi biết các cô có thể nghe thấy, công ty tôi còn rất nhiều việc phải làm, nếu các cô không có chứng cứ khác thì mau thả tôi đi, tôi còn phải quay lại công ty giải quyết mọi việc.”

A Mịch rất bất lực, khi Chu Tinh nói, Diệp Vô Phong đương nhiên cũng nghe được qua điện thoại, Diệp Vô Phong nghĩ nghĩ rồi nói: “Vậy thì trước tiên cứ thả ông ta đi, dù sao ông ta cũng không thoát được, cí nghiệp Chu Tinh vẫn đang ở Liêu Tây, ông ta vẫn sẽ ở Liêu Tây.”

A Mịch biết Diệp Vô Phong nói đúng, chỉ có thể thở dài: “Tôi chỉ có thể làm như vậy, tôi thật sự là không cam tâm, rõ ràng bây giờ Lý Sướng và Trịnh Phi đã đền tội rồi, kết quả Chu Tinh vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.”

Diệp Vô Phong cười nói: “Yên tâm đi, Chu Tinh này sẽ không ở lâu đâu. Ông ta cũng là một trong những mục tiêu của chúng ta. Ông ta đã lợi dụng xí nghiệp Chu Tinh làm nhiều việc trái đạo đức trong nhiều năm qua, tôi đã biết rồi, tôi sẽ không bỏ qua cho ông ta đâu.”

A Mịch bất lực nói: “Tôi biết, hiện tại tôi cũng không có cách nào, chỉ có thể phiền anh hỗ trợ thôi.”

Diệp Vô Phong gật đầu: “Yên tâm đi, cứ giao những chuyện này cho tôi, cô phải tin tưởng tôi.”

Tất nhiên A Mịch tin tưởng Diệp Vô Phong, dù sao thì chỉ có Diệp Vô Phong mới có thể bắt được cả Lý Sướng và Trịnh Phi, tất cả những điều này là công lao của Diệp Vô Phong.

Còn bọn họ chỉ có thể đứng một bên nhìn, nếu không có Diệp Vô Phong ra tay, thì cả đời này cô ra cũng không bao giờ có thể bắt được Lý Sướng và Trịnh Phi, chứ đừng nói đến việc bắt họ phải thú nhận tội lỗi của mình.

Thậm chí sẽ chết dưới tay của hai người họ vì làm nội ứng.

Sau khi Diệp Vô Phong cúp điện thoại, anh híp mắt: “Xí nghiệp Chu Tinh sao? Tôi bận việc khác nên không để ý tới ông, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ bỏ qua cho ông, cứ chờ xem.”

Diệp Vô Phong biết kế tiếp sẽ chạm trán với Xí nghiệp Chu Tinh, nhưng trước đó, anh vẫn phải khiến tất cả các công ty mà nhà họ Nguyên hợp tác sẽ mất niềm tin vào nhà họ Nguyên.

Chỉ bằng cách này, kế hoạch của anh mới có thể hoàn thành tốt hơn.

Bản thân Diệp Vô Phong cũng biết chuyện này, cho nên dù thế nào cũng phải nắm đuwojc công ty Phúc Dương, chỉ cần nắm trước công ty Phúc Dương, các công ty khác sẽ dễ dàng xử lý hơn rất nhiều.

Vì vậy, vẫn cần tập trung vào công ty Phúc Dương.

Anh lấy điện thoại di động ra gọi cho Hoa Vũ, bây giờ tên mập kia không thể trông chờ được, anh cũng đã nói chuyện với ông chủ của công ty Phúc Dương.

Thái độ của Liễu Trạch rất cứng rắn, Diệp Vô Phong biết nhà họ Nguyên đã đánh tiếng với mấy ông chủ này rồi, uy hiếp đến an toàn tính mạng của mấy ông chủ này, cho nên Liễu Trạch mới kiên quyết từ chối như vậy, lại còn có chút sợ hãi.

Tránh anh như tránh bệnh dịch.

“Chỉ là lợi ích không đủ lớn thôi, chỉ cần có thể vào công ty, muốn tìm sơ hở ở công ty Phúc Dương rất đơn giản.”

Diệp Vô Phong biết chuyện này, nên mỉm cười, quyết định đi làm vào ngày hôm sau, dù sao công ty Phúc Dương cũng đã thông báo cho anh biết rằng anh sẽ đi làm.

“Đây là một lỗ hổng. Liễu Trạch thậm chí còn không biết rằng mình sẽ làm việc trong công ty của ông ta. Có vẻ như ông ta không quan tâm đến những vấn đề nhỏ nhặt như vấn đề nhân sự.” Diệp Vô Phong cười khẽ.

Về đến nhà, nhìn thấy Lâm Thư Âm đã nấu đồ ăn đợi anh, anh khẽ cười: “Ngày nào em cũng nấu ăn cho anh, em có mệt không?”

Lâm Thư Âm lắc đầu: “Em chỉ muốn có thể làm cho mình trở thành một người vợ tốt.”

Diệp Vô Phong ôm lấy cổ Lâm Thư Âm: “Đối với anh thì em đã là người vợ tốt nhất rồi. Nếu như em hoàn mỹ, anh thật sự không xứng với em.”

Lâm Thư Âm vội vàng nói: “Anh nói bậy gì đó, rõ ràng em cảm thấy em không xứng với anh, sao anh lại không xứng với em chứ? Anh ưu tú như vậy, trên đời này có lẽ không có bao nhiêu phụ nữ ghét anh đâu, ngược lại thì người ngưỡng mộ anh lại rất nhiều đấy.”

Diệp Vô Phong giả bộ kinh ngạc hỏi: “Thật sao? Sao anh không biết, em nói thử xem, ai ngưỡng mộ anh thế?”

Lâm Thư Âm trợn tròn mắt: “Chính anh cũng không biết sao? Đâu cần em nói ra, nhưng mà quên đi, em biết anh không phải loại người bội bạc, chỉ là không muốn phụ lòng những cô gái đó thôi, cho nên em sẽ không làm khó anh, miễn là em biết anh tốt với em là được rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.