Bạch Vũ Cần hoàn toàn không cho Yêu Phong có cơ hội nói chuyện, vẻ mặt Yêu Phong thay đổi, biết rằng nếu Bạch Vũ Cần tung ra một chưởng kia thì người bình thường như Lâm Thư Âm chắc chắn sẽ chết.
Cho nên hắn chỉ có thể hét lớn và lao đến trước mặt Lâm Thư Âm để chịu một chưởng kia.
Bịch!
Yêu Phong nhận lấy một chưởng này, lập tức bay ra ngoài, đập vỡ tấm kính từ trần đến sàn phía sau, rồi rơi từ tầng ba xuống.
Lâm Thư Âm che miệng, vội vàng đi tới cạnh văn phòng, nhìn thấy Yêu Phong nằm trên mặt đất, cô cắn chặt môi.
Cô biết thực lực của Yêu Phong, và nếu Yêu Phong không phải là đối thủ, thì không ai ở nơi này là đối thủ của Bạch Vũ Cần cả.
Cô quay đầu nhìn Bạch Vũ Cần: “Ông cũng tới giết tôi sao?”
Bạch Vũ Cần cười nói: “Đương nhiên, nhưng nếu chỉ là muốn giết cô thì tôi cũng không cần tới nơi này.”
Lâm Triệt tò mò nhìn Bạch Vũ Cần: “Vậy Yêu Phong mới là mục tiêu của ông, còn tôi chỉ là tiện tay?”
Bạch Vũ Cần cười khúc khích: “Đúng vậy, cô chỉ là tiện tay thôi, nếu chỉ giết cô thì tôi không cần tới, những người khác của Kiếm Lẫm cũng có thể giết cô.”
Lâm Thư Âm gật gật đầu, hít sâu một hơi: “Nhưng tôi cảm thấy anh không thể giết được tôi đâu.”
Bạch Vũ Cần kinh ngạc: “Cô có biết tình hình hiện tại của cô không? Cô nói tôi không thể giết cô, chẳng lẽ cô là cao thủ thâm tàng bất lậu?”
Lâm Thư Âm lắc đầu: “Tôi chỉ là một người bình thường.”
“Vậy tôi muốn biết tại sao cô cho rằng tôi không thể giết cô?” Bạch Vũ Cần tò mò hỏi.
Lâm Thư Âm mỉm cười: “Bởi vì chồng tôi là một người rất mạnh mẽ, anh ấy sẽ đến cứu tôi.”
Bạch Vũ Cần cười ha hả: “Tôi luôn nghe nói cô là một thiên tài kinh doanh, đã trải qua nhiều khó khăn trở ngại mà vẫn có thể mở rộng phát triển công ty, thậm chí đã trở thành một xí nghiệp kiêu ngạo ở Liêu Đông, hiện tại còn duỗi tay tới Liêu Tây, tất cả điều này là đủ để chứng minh thực lực của cô, nhưng không ngờ cô vẫn là một người ngây thơ như vậy.”
Lâm Thư Âm bình tĩnh nói: “Ông không tin sao?”
Bạch Vũ Cần cười: “Đương nhiên không tin.”
Lâm Thư Âm nói: “Nếu không tin, ông có thể chờ một chút.”
Bạch Vũ Cần từ chối: “Mặc dù tôi biết cô đang trì hoãn thời gian, nhưng tôi vẫn cho cô vài phút. Trong thời gian này mà chồng cô vẫn chưa đến, vậy thì tôi sẽ giết chết cô.”
Lâm Thư Âm nhìn độ cao của tầng ba, cô biết nếu như thật sự bị Bạch Vũ Cần đánh trúng, nhất định sẽ tử vong, nhưng nếu cô nhảy từ tầng ba xuống, chỉ cần may mắn là sẽ chỉ tàn phế mà thôi.
Vì vậy, cô đang suy nghĩ về cách để cô có thể mở rộng cơ hội sống sót của mình.
Lâm Thư Âm hờ hững nhìn Bạch Vũ Cần: “Chẳng lẽ Kiếm Lẫm các người không sợ chồng tôi tìm tới cửa sao?”
“Cô Lâm, tôi đã cho cô nhiều thời gian như vậy, nhưng kết quả vẫn không có ai tới cứu cô. Xem ra nơi này chỉ có Yêu Phong bảo vệ cô thôi, những người khác chỉ là rác rưởi, hoàn toàn không đáng nhắc tới.”
Bạch Vũ Cần đi về phía Lâm Thư Âm, tốc độ không quá chậm, trong khi Lâm Thư Âm đang suy nghĩ về thời gian để nhảy xuống, khi Bạch Vũ Cần chỉ còn cách cô ba bốn mét, Lâm Thư Âm đã nhắm mắt lại, dự định xuống nhảy.
Nhưng Bạch Vũ Cần đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, cười nói: “Bây giờ cô không có cơ hội lựa chọn nào đâu.”
Lâm Thư Âm khiếp sợ, cô không ngờ tốc độ của Bạch Vũ Cần lại nhanh như vậy, cô đã sẵn sàng để nhảy xuống, nhưng Bạch Vũ Cần đã ra tay còn nhanh hơn cô.
Lâm Thư Âm nhìn Bạch Vũ Cần đang tung một cái tát về phía mình, sắc mặt cô thay đổi, đồng tử đột nhiên co lại.
“Còn dám động vào vợ của tao ư? Mày còn chưa chết nữa hả, Bạch Vũ Cần.”
Đúng lúc này, một giọng nói truyền đến ngăn cản động tác của Bạch Vũ Cần, đương nhiên Bạch Vũ Cần rất quen thuộc với giọng nói này.
Ông ta kinh hãi quay đầu lại, liền nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, đáng lẽ người này không phải ở đây.
Phải biết rằng những người trên thế giới này đều đang tìm kiếm Diệp Vô Phong, nhưng hóa ra Diệp Vô Phong lại đang ở Hoa Hạ.
Đây hoàn toàn là điều mà không ai ngờ được, bởi vì ở Hoa Hạ có Cục Hồng Thuẫn, bất cứ ai vào Hoa Hạ thì Cục Hồng Thuẫn đều có thể biết được, cho nên ở Hoa Hạ, sát thủ không có chỗ để ấn trốn.
Những sát thủ quốc tế đều từ chối việc đi vào Hoa Hạ.
Ở một nơi nguy hiểm như vậy, thế mà Diệp Vô Phong lại xuất hiện, điều này đương nhiên khiến Bạch Vũ Cần không thể tin được.
“Sao mày có thể ở đây?” Bạch Vũ Cần kinh hãi, ông ta cũng nhận ra ý tứ của câu nói vừa rồi.
“Cô ta là vợ của mày sao? Mày kết hôn rồi ư? Hơn nữa còn cưới người phụ nữ ở Hoa Hạ? Sao có thể chứ? Hoa Hạ tuyệt đối không thể nào chấp nhận thân phận của mày.” Bạch Vũ Cần của lúc này tràn đầy hoảng sợ, quên mất việc ra tay với Lâm Thư Âm, thậm chí là quên giữ Lâm Thư Âm làm con tin.
Dù sao thì Diệp Vô Phong chính là một cơn ác mộng đối với ông ta, phải biết rằng khi Kiếm Lẫm còn nhiều nhiệm vụ trên đấu trường quốc tế, thì chính Diệp Vô Phong, chỉ huy của Long Môn đã đích thân phong ấn Kiếm Lẫm ở Hoa Hạ mãi mãi, vì vậy mà Kiếm Lẫm không còn can đảm để tiến vào lại thị trường quốc tế.
Ban đầu, Bạch Vũ Cần chỉ là một trưởng lão dự khuyết, trong một cuộc hành động, Diệp Vô Phong đã tự tay giết chết ba trưởng lão dẫn đầu đội và giết họ đến mức không còn manh giáp. Nếu không phải ông ta tiến vào đội cuối cùng, ẩn giấu thân phận và hành tung, thì ông ta tuyệt đối không có cách nào có thể thoát khỏi tay của Diệp Vô Phong.
Kiếm Lẫm không hoạt động sôi sục ở thị trường quốc tế chính là nhờ Diệp Vô Phong.
Mà bây giờ Diệp Vô Phong xuất hiện ở trước mặt ông ta, đương nhiên ông ta không dám lỗ mãng.
Diệp Vô Phong đi tới trước mặt ông ta, khẽ cười: “Đã lâu không gặp, nhìn biểu hiện của mày thế này, chắc là vẫn chưa quên tao nhỉ.”
Bỏ qua Bạch Vũ Cần, anh tiến tới ôm Lâm Thư Âm vào lòng và cười nói: “Vợ à, anh đến muộn rồi, nhưng cách em trì hoãn vừa rồi thực sự rất tốt.”
Lâm Thư Âm thở phào nhẹ nhõm, sau đó toàn thân dính vào trên người Diệp Vô Phong, cô không còn sức mà chống đỡ, vừa rồi cô đã cố gắng hết sức để chống đỡ rồi.
Bây giờ Diệp Vô Phong xuất hiện, cô biết mình hoàn toàn có thể bày ra bộ dạng chân thật nhất.
Diệp Vô Phong đã cảm nhận rõ ràng thân thể Lâm Thư Âm run lên, vì vậy anh hết sức đau lòng, nhưng cũng vui mừng vì anh đã tới kịp.
Bạch Vũ Cần lúc này mới lùi lại, nghiến răng nghiến lợi, hiện tại ông ta đã là trưởng lão chính thức, nhất định có tư cách khiêu chiến với Diệp Vô Phong!
Ông ta nghiến răng nói với Diệp Vô Phong: “Diệp Vô Phong, mày đừng tưởng rằng tao vẫn là tao của khi đó, tao hiện tại đã mạnh hơn rất nhiều! Tao nhất định có thể đấu với mày một trận!”
Diệp Vô Phong chỉ hờ hững ngồi trên ghế sô pha với Lâm Thư Âm, sau đó nhìn Bạch Vũ Cần: “Nói nhỏ thôi, vợ của tao bị mày dọa sợ rồi, nếu mày còn dám hù dọa cô ấy nữa, tao sẽ giết mày ngay, tao nói được làm được.”