Nguyên Đạt Tiêu nghiến răng, đi lên, nhìn Trần Chí Tân với ánh mắt dữ tợn: “Tôi nhớ anh rồi, Trần Chí Tân đúng không? Dám làm như vậy với tôi, chờ đó!”
Trần Chí Tân chỉ dửng dưng vẫy tay với những người đồng hành của mình, hơn chục người từ tòa án đã trực tiếp đưa Nguyên Đạt Tiêu đi.
Thiết Quyền vội vã đến nhà họ Nguyên càng sớm càng tốt để nói với Nguyên Chẩn về vấn đề này và để Nguyên Chẩn tự xử lý.
Nhưng ông ta không ngờ rằng vấn đề của Nguyên Đạt Tiêu đã lan ra khắp Liêu Tây, mọi người đều hết sức kinh ngạc, hoàn toàn không hiểu tại sao Nguyên Đạt Tiêu lại sợ hãi.
Phải biết rằng Nguyên Đạt Tiêu luôn không quan tâm đến chính phủ, gặp phải chuyện này mà không đánh những người kia là đã nhân từ lắm rồi.
Nhưng tình hình bây giờ là gì?
Tại sao Nguyên Đạt Tiêu lại ngoan ngoãn đi theo những người của chính phủ đến trại giam như vậy?
Thiết Quyền cúi đầu nói với Nguyên Chẩn mọi chuyện, lúc này Nguyên Chẩn chống nạng với vẻ mặt u ám: “Xem ra không sai, cuối cùng bên trên cũng đã động đậy rồi, ngay cả cục Hồng Thuẫn cũng được điều động.”
Trong lòng Thiết Quyền rất bồn chồn, dù sao thì ông ta cũng biết giải cứu Nguyên Đạt Tiêu lúc này mới là điều quan trọng nhất.
Về chuyện cục Hồng Thuẫn, đó không phải là vấn đề mà họ có thể can thiệp vào.
Nguyên Chẩn nheo mắt và nói nhanh: “Nếu bọn họ để Nguyên Đạt Tiêu vào trại giam, tôi xem trong trại giam đó có thể chống lại bao nhiêu cuộc tấn công từ bên ngoài.”
Ông ta nhìn Thiết Quyền nói: “Để bọn côn đồ không sợ chết chuẩn bị đi. Tối nay trại giam sẽ kahi đao. Tôi muốn những người ở trên biết quyết tâm của tôi. Liêu Tây là của nhà họ Nguyên. Nếu các người muốn để làm gì đó với nhà họ Nguyên, thì nên cân nhắc kỹ đi!”
Thiết Quyền nhanh chóng lộ ra vẻ vui mừng trên mặt, chắp tay rời đi.
Còn Nguyên Chẩn chỉ thở dài một hơi, biết nhà họ Nguyên lúc này đang gặp nguy hiểm, dù sao ngay cả cục Hồng Thuẫn cũng đã được phái đến, như vậy chính là muốn thực sự ra tay chống lại nhà họ Nguyên.
Chỉ có một cách khiến bên trên dừng hành động này lại, đó là giết hết các thành viên của cục Hồng Thuẫn đến nơi này, chỉ có cách này thì bên trên mới có thể dừng cuộc tấn công chống lại bọn họ.
Nhưng muốn giết các thành viên của cục Hồng Thuẫn thì không hề đơn giản, ít nhất ông ta cũng biết rằng mọi thành viên của cục Hồng Thuẫn đều rất mạnh, và ai cũng có quyền kiểm soát ở một số lĩnh vực nhất định.
Như thể hệ thống mạng của nhà ông ta đã bị cắt đứt hoàn toàn trước đó, tức là chỉ có những cao thủ da trắng của cục Hồng Thuẫn mới có thể làm được điều này.
Dù sao ông ta cũng biết những người đang bảo trì hệ thống mạng trong nhà mình là ai, họ đều là những người nổi tiếng trong hàng ngũ hacker quốc tế.
Người bình thường thật sự không thể khiến họ bất lực như thế.
Sau khi Diệp Vô Phong nghe Du Kinh Hồng nói tình hình, biết Nguyên Đạt Tiêu thực sự đã bị bắt, nhưng anh cũng biết rằng nếu Nguyên Đạt Tiêu chống lại, thì chuyện này sẽ không có nhiều khúc mắc như vậy, khi đến lúc hầu tòa thì bảo Nguyên Đạt Tiêu đến là được.
Nhưng bây giờ Nguyên Đạt Tiêu thực sự đã đến trại giam, trong hoàn cảnh như vậy, sẽ có một trận chiến đẫm máu và bạo lực xảy ra.
Anh nói với Du Kinh Hồng: “Trại tạm giam phải tập trung tất cả phòng ngự, nếu không thì trại giam sẽ xong đời, nhà họ Nguyên sẽ không ngồi yên đâu.”
Du Kinh Hồng gật đầu: “Tôi cũng nghĩ như vậy, không biết bọn họ sẽ tới đây bao nhiêu người, nhưng tôi đã sắp xếp hết bố cục, bọn Lạc Nham cũng đã chuẩn bị ổn thỏa, nếu thật sự có người tấn công vào trại giam, thiệt hại của đối phương nhất định sẽ hết sức nghiêm trọng.”
Diệp Vô Phong biết Du Kinh Hồng đã làm gì sau khi nghe xong, anh thở dài” “Thật là đẫm máu mà, ngay cả La Tử Đàn cũng thả ra sao?”
Du Kinh Hồng gật đầu: “Không còn cách nào, nếu chúng ta không thả La Tử Đàn ra, nếu số lượng bên kia quá đông, chúng ta không có cách nào chống lại, người trong trại giam cũng không có cách nào ngăn cản cuộc tấn công của đối phương.”
Diệp Vô Phong biết lúc này không phải là lúc có lòng nhân từ, khi đối phương tấn công, nhất định không được nói đến lòng nhân từ, nếu giết được thì nhất định phải giết.
Diệp Vô Phong lắc đầu cười khổ nói: “Tôi biết rồi, nếu đã như vậy thì quên đi, giết bọn họ trước đi.”
Chỉ là khi nhìn về phương hướng trong thành phố, anh nghĩ về điều đó và cảm thấy không nên để xảy ra loại chuyện này, đặc biệt là anh không thể đoán được sẽ có bao nhiêu người chết trong đợt tấn công này.
Anh không muốn có quá nhiều cảnh đẫm máu ở Trung Quốc, những trận chiến đẫm máu diễn ra trong khi thực hiện nhiệm vụ quốc tế là quá đủ rồi.
Anh lấy điện thoại di động ra gọi cho Đường Trảm, nếu có thể, anh hy vọng Đường Trảm có thể ngăn cản chuyện này.
Và anh đã tìm ra một cách.
Vào buổi tối, trong nhà họ Nguyên, hàng trăm tên côn đồ đang phân loại súng ống, chúng biết chúng sẽ làm gì lần này, bỏ mạng trong cuộc đọ súng là chuyện bình thường, nhưng cái giá mà nhà họ Nguyên đưa ra cho chúng thật sự hấp dẫn, nếu họ không chết thì sẽ được thưởng rất nhiều, nhưng nếu họ chết vì trận chiến này, thì phần thưởng sẽ còn nhiều hơn, và những phần thưởng này cuối cùng sẽ về tay gia đình họ.
Thế là đủ, khi họ ra ngoài, nhiều người đều phải vướng bận chuyện trong nhà.
Vì vậy, khi nhà họ Nguyên đề nghị bọn họ ra tay, họ đã đồng ý mà không chút do dự.
Ngay khi họ chuẩn bị đi ra ngoài, một tiếng súng đột nhiên xuất hiện, và các tay súng bắn tỉa xung quanh hết sức kinh hãi, vì họ phát hiện đối phương đã bắn về phía họ.
Một tay súng bắn tỉa trực tiếp bị bắn trúng đầu, lúc này những tay súng bắn tỉa khác không biết đối phương đang bắn từ hướng nào.
Đúng lúc mọi người đang bối rối, một viên đạn lại một lần nữa giải quyết một tay súng bắn tỉa.
Chỉ lúc này mới có một tay bắn tỉa tìm ra phương hướng của kẻ thù.
“Ở phía tây, họ đang ở trên tòa tháp ở phía tây!” Một lính bắn tỉa hét lên, những tay bắn tỉa khác hướng sự chú ý vào tòa tháp.
Họ giơ súng bắn tỉa lên, nhưng vì trời tối nên họ có thể nhìn thấy rất ít, tòa tháp tối om và họ không biết kẻ địch đang ở đâu.
Đường Trảm nói với bộ đàm: “Tiểu Yêu, vị trí của cậu đã bị bại lộ, hiện tại bên lui xuống đi.”
Tiểu Yêu trông có vẻ thoải mái: “Yên tâm đi lão đại, vị trí của em tối đen, bọn họ không có cách nào tìm thấy em đâu. Em giết chết một tên nữa cũng không thành vấn đề.”
Đường Triệt lãnh đạm nói: “Mục đích của chúng ta là kìm chân bọn họ, không phải thật sự muốn đối chiến với bọn họ.”
Tiểu Yêu cười nói: “Vậy em sẽ xuống ngay, nhưng Yêu tử đã sắp xếp vị trí nổ mìn chưa thế? Em thấy nó lẻn vào trong cũng vẫn chưa có tin tức gì, không phải là bị bắt rồi chứ?”
“Đừng nói nhảm nữa, dù cậu có bị bắt thì tôi cũng sẽ không bị bắt đâu!” Đúng lúc này, một giọng nói thô lỗ truyền đến, Yêu Tử tuy là một thanh niên cường tráng, nhưng làm việc rất cẩn thận, loại chuyện đặt bom này cần phải hết sức cẩn thận.