Có chính chủ bật đèn xanh, miếng đất này dù có bao nhiêu tiền cũng không mất tiền oan.
Chỉ là Nguyên Chẩn không biết rằng công ty Hoa Cường bây giờ là liên doanh với Cục Hồng Thuẫn.
Nguyên Chẩn chậm rãi đứng lên, vì đấu giá đã kết thúc, đương nhiên ông ta sẽ trở về nhà của mình, nhưng lúc này, Diệp Vô Phong lại nở nụ cười trên mặt.
“Nguyên Chẩn, tôi có nói cho ông đi rồi sao?” Diệp Vô Phong liếc nhìn Nguyên Chẩn.
Nguyên Chẩn nhìn chằm chằm vào Diệp Vô Phong, tự hỏi Diệp Vô Phong còn muốn giở trò gì nữa.
“Cậu muốn gì? Định giết tôi ở nơi này à?” Nguyên Chẩn thờ ơ hỏi.
Diệp Vô Phong lắc đầu: “Đương nhiên không phải, tôi là người nghiêm túc, làm sao có thể làm ra chuyện như vậy? Nhưng có một số chuyện tôi hy vọng ông biết, tôi sẽ không dễ dàng quên đi chuyện của Phong Tử Nghĩa đâu, ông đã làm gì thì cứ ngẫm lại đi, nợ máu trả bằng máu.”
Nguyên Chẩn chống gậy gõ xuống đất, lạnh lùng nói: “Đã như vậy thì tôi muốn biết cậu muốn làm gì?”
Lúc này Diệp Vô Phong mới nhường chỗ cho Nguyên Chẩn, nhưng khi Lâm Thiên đi qua bên cạnh Diệp Vô Phong, Diệp Vô Phong bất ngờ ra tay.
Lần này, Diệp Vô Phong nén giận xuất thủ, một quyền đấm vào tim, Lâm Thiên chỉ là một cao thủ ở cảnh giới tông sư, khi cảm nhận được đòn tấn công của Diệp Vô Phong, hắn chỉ có thể chặn hai cánh tay trước mặt, nhưng vô ích, toàn thân bị sức mạnh cường đại đánh bay.
Lâm Thiên đụng phải nhiều băng ghế, khi ngã xuống đất, một ngụm máu phun ra, hai cánh tay cũng bị gãy.
Diệp Vô Phong thờ ơ nhìn Nguyên Chẩn, nhưng Nguyên Chẩn không nói gì, tiếp tục đi về phía trước.
Tống Thanh Vân lạnh lùng nhìn Diệp Vô Phong, hắn cũng muốn biết thực lực của Diệp Vô Phong, nhưng hiện tại Nguyên Chấn đang đi phía trước, hắn không thể ở lại ra tay với Diệp Vô Phong được.
Vì vậy, cuối cùng, buổi đấu giá kết thúc với việc Nguyên Chẩn để lại một vệ sĩ.
Diệp Vô Phong nhún vai, người bán đấu giá đi tới trước mặt Diệp Vô Phong cười nói: “Thưa ngài, vì ngài đã đấu giá khu đất của chúng tôi rồi, mời ngài đến bên này để kết toán với chúng tôi.”
Diệp Vô Phong sờ sờ cái mũi: “Ngại quá, trên người tôi không có nhiều tiền như vậy.”
Người bán đấu giá ngạc nhiên nhìn Diệp Vô Phong, nhưng trên mặt vẫn mang theo ý cười: “Không thành vấn đề, chỉ cần nhờ người của công ty anh chuyển khoản qua là được rồi.”
Diệp Vô Phong nhìn Hoa Vũ, nhưng Hoa Vũ bày ra vẻ mặt buồn khổ: “Chủ tịch Diệp, tổng giám đốc Lâm đã nói, mảnh đất này nhiều nhất sẽ cho tôi 30 tỷ, bây giờ lại mất thêm 15 tỷ, tôi không có cách nào bổ sung vào chỗ thiếu hụt này cả.”
Diệp Vô Phong có chút bất lực, anh lúc đó cũng không nghĩ nhiều như vậy, dù sao anh cũng chỉ muốn giết chết uy phong của Nguyên Chẩn, hiện tại chuyện này đã kết thúc, anh lại hơi đau đầu.
Lúc này, một người phụ nữ xuất hiện bên cạnh anh, rất nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay anh, sau đó ấm áp nói: “Muốn tiền sao không tìm vợ?”
Trên mặt Diệp Vô Phong lộ ra vẻ kinh ngạc, anh ôm lấy côt Lâm Thư Âm: “Vợ, em muốn giết anh à!”
Xung quanh có rất nhiều doanh nhân đều chưa rời đi, lúc này nhìn thấy bộ dạng của Lâm Thư Âm, tất cả đều là kinh ngạc, một người phụ nữ xinh đẹp như vậy làm sao có thể tìm được ở Liêu Tây chứ.
Vận khí của Diệp Vô Phong tốt quá rồi đấy?
Có thể có một người vợ xinh đẹp như vậy.
Và có vẻ như người vợ này rất giàu có.
Hoa Vũ rất kích động hét lên: “Tổng giám đốc Lâm, rốt cuộc cô cũng tới rồi, tôi chỉ có thể phiền cô giải quyết chuyện ở đây thôi!”
Lâm Thư Âm cười nói: “Tôi biết mặc dù giá cả của mảnh đất đã vượt qua giá trị vốn có của nó, nhưng chỉ cần chồng tôi vui, tôi sẵn sàng đưa nhiều tiền hơn nữa.”
Diệp Vô Phong nghe vậy rất vui mừng, nhanh chóng nói: “Vợ anh yêu anh nhất.”
Lâm Thư Âm nắm lấy cánh tay Diệp Vô Phong, đến chỗ bán đấu giá, bật máy tính lên, sau khi ký hợp đồng thì trực tiếp đưa tiền.
Tài khoản của Lâm Thư Âm được liên kết với tài khoản của Hoa Cường, vì vậy Lâm Thư Âm mới có nhiều tiền như vậy.
Khi khu đất đã được lấy, các doanh nhân xung quanh đều bàng hoàng, họ thực sự không ngờ rằng công ty Hoa Cường lại có nhiều vốn như vậy.
Số tiền hàng chục tỷ này chắc chắn khiến ai cũng phải ngạc nhiên.
Có lẽ tạm thời có một số tiền lớn như vậy thì cơ bản là đến ngân hàng vay, dù sao thì theo như lời Hoa Vũ nói, lúc đầu công ty Hoa Cường chỉ chuẩn bị 30 tỷ để vào Liêu Tây.
Bây giờ có thêm 15 tỷ NDT vẫn có thể chịu đựng được, hơn nữa lại trông thoải mái như vậy khiến không ít doanh nhân sôi sục trong lòng.
Xem ra thực lực của công ty Hoa Cương này mạnh hơn rất nhiều so với bọn họ tưởng tượng, chống lại nhà họ Nguyên cũng chưa chắc đã bị đánh bại hoàn toàn.
Có thể khiến nhà họ Nguyên bị thương cũng không chừng, nếu nhà họ Nguyên bị thương, bọn họ có thể cũng lấy lại được thứ gì đó.
Đây là điều họ muốn nhất.
Giao tiền xong, Diệp Vô Phong đưa Lâm Thư Âm ra khỏi hội đấu giá, khi lên xe, Diệp Vô Phong vẫy tay với Hoa Vũ: “Đến lúc đó anh đi mua luôn mấy mảnh đất xung quanh đi.”
Hoa Vũ có chút khó hiểu: “Nhưng là loại chuyện này không được chính phủ cho phép. Anh cũng biết đấy, nếu chính phủ không cho, chúng ta cũng không có tư cách khai phá phát triển.”
Diệp Vô Phong cười nói: “Chuyện này anh không cần lo lắng, cứ việc làm đi, chuyện còn lại giao cho tôi giải quyết.”
Hoa Vũ nghe lời này xong liền gật đầu, sau đó bước ra ngoài.
Diệp Vô Phong ôm lấy Lâm Thư Âm: “Anh nhớ em muốn chết, em ở Liêu Đông đã giải quyết xong mọi chuyện, muốn đến Liêu Tây à?”
Lâm Thư Âm gật đầu: “Mọi thứ ở Liêu Đông đã ổn định, và chính phủ đã bật đèn xanh cho chúng ta, vì vậy hiện tại sự phát triển của Hoa Cường ở Liêu Đông đã vượt quá mong đợi, chúng ta sẽ sớm đạt được kết quả như mong muốn.”
Diệp Vô Phong cười nói: “Có nghĩa là em không cần phải rời đi, sẽ ở bên cạnh anh rồi đúng không.”
Lâm Thư Âm ngượng ngùng gật đầu, Diệp Vô Phong yêu cầu tài xế đưa đến phòng kinh doanh nhà đất, vì Lâm Thư Âm đã đến rồi, đương nhiên anh sẽ không chọn tiếp tục sống trong khách sạn.
Mặc dù môi trường của khách sạn không tệ, nhưng nó thiếu cảm giác như ở nhà.
Sau khi Diệp Vô Phong đưa Lâm Thư Âm đến phòng kinh doanh nhà đất, nhân viên bán hàng đã giới thiệu Diệp Vô Phong một số căn hộ ở tiểu khu bình thường.
Những cuộc mua bán này rất dễ thấy, căn nhà được giới thiệu là hoàn toàn dựa vào người mua, nhìn Diệp Vô Phong và Lâm Thư Âm, nhân viên cảm thấy Lâm Thu Phong và Diệp Vô Phong chỉ là gia đình tiểu tư sản, cho nên căn nhà được giới thiệu đương nhiên không phải quá cao cấp.
Cũng tránh sự bối rối vì không đủ khả năng mua.
Diệp Vô Phong cười nhìn Lâm Thư Âm: “Nghe lời vợ hết.”
Lâm Thư Âm cười nói: “Chọn đại đi, dù sao có thể ở là được, tiện nghi an ninh càng tốt.”