Dịch: Thần Thiên
Biên tập: Ma Hầu Thánh Chủ
“Cao Tiến, Vương Yên Nhiên, xem bộ dáng của các ngươi rất chật vật a! Có cần ta giúp các ngươi một tay đem yêu thú nơi đây giải quyết hết hay không!”
Hiện trường cực kỳ hỗn loạn, khi đệ tử hai nhà Cao Vương cách cửa ra còn khoảng mười trượng, một tiếng cười nhàn nhạt bỗng vang lên.
“Phương Viêm, ngươi muốn làm gì, biết điều thì mau tranh thủ thời gian cút ngay cho ta.” Vừa thấy Phương Viêm xuất hiện, Cao Tiến không khỏi tức giận, biết rõ có chuyện không tốt sắp xảy ra, lập tức không khỏi lên tiếng nói, hy vọng có thể ngăn cản đối phương làm loạn.
“Sách sách! Đây không phải là thiên chi kiêu tử của Cao gia tại Duyệt Châu thành chúng ta ư, sao lại nói chuyện với ta như thế, ta muốn giúp các ngươi thoát khốn mà, ngươi đã không nguyện ý cảm kích thì quên đi.” Phương Viêm nghe vậy cười tán thưởng một tiếng, tiếp theo liền chạy đi hướng trước cửa sơn cốc.
Hiện tại đoàn người Cao Tiến đều khó tự bảo vệ mình, bọn họ tự nhiên sẽ không làm khó Phương Viêm, chỉ cần hắn không mang đến thêm phiền toái là tốt rồi, để mặc hắn rời đi khỏi cốc, như vậy còn có thể giúp bọn hắn chia sẻ một ít áp lực.
“Phốc!”
Cao Tiến tưởng tượng ra một tình cảnh hoàn mỹ, sao Phương Viêm có thể nguyện ý cứ như vậy buông tha bọn họ được, hắn đến gần một tên đệ tử Cao gia, trường kiếm trong tay chém ra, chỉ nghe phù một tiếng, trong nháy mắt tên tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng tám này đã chết thảm.
“Đinh! Chúc mừng kí chủ vượt cấp giết địch thành công đạt được mười điểm tích lũy.” Thanh âm hệ thống lại vang lên trong đầu Phương Viêm, hắn lại tiếp tục vung kiếm chém tới hướng một tên đệ tử Cao gia khác.
“A! Phương Viêm, ta muốn ngươi chết.” đệ tử Cao gia lần nữa lại bị Phương Viêm giết chết, Cao Tiến trực tiếp lâm vào trong tình cảnh điên cuồng. Rống to một tiếng, đột nhiên bỏ qua đầu Huyết Nhận đường lang này, công kích tới hướng Phương Viêm.
Có cái tai họa như Phương Viêm quấy rối thế này, đệ tử hai nhà Cao Vương cũng chỉ càng thêm tổn thất thảm trọng mà thôi, trước tiên giải quyết tên Phương Viêm này trước.
Cao Tiến công kích đến, Phương Viêm căn bản không có đối chiến, mà thân hình lại lùi nhanh về sau.
Huyết Nhận đường lang, lưỡi dao của nó sắc bén dị thường, mỗi một lần phóng ra, có thể xé rách không khí, xẹt qua cổ một tên đệ tử Cao gia, lập tức một vòi máu phun lên như suối, đầu lâu bay lên cao.
Máu tươi nóng bỏng văng tung tóe trên mặt mọi người, mọi người giật mình, nhìn lại thấy Huyết Nhận đường lang vừa đánh tới, da đầu mọi người run lên một hồi, chạy phóng đi hướng lối ra, không có Cao Tiến kiềm chế nó, bọn họ một mình đối mặt với đầu Huyết Nhận đường lang này chỉ có một con đường chết.
Huyết Nhận đường lang phi thường tàn bạo, đem thi thể đệ tử hai nhà Cao Vương xé rách thành vài đoạn, trong mắt hung quang ẩn hiện, một lần ngăn chặn, lại có một người bị chém đứt một chân, kêu la thảm thiết, không được một lúc, lại có một cái đầu lâu bay lên, bị hành hạ tàn nhẫn đến chết.
Huyết Nhận đường lang gầm gừ, còn Cao Tiến lại hướng về phía Phương Viêm rít gào một tiếng, hắn bỏ lại Phương Viêm bắt đầu đón đầu Huyết Nhận đường lang này, hắn biết rõ, nếu như hắn không đứng ra ngăn cản, đệ tử hai nhà Cao Vương đều sẽ chết sạch.
Cao Tiến liều mạng, đầu Huyết Nhận đường lang này liên tiếp bại lui. Phối hợp với Vương Yên Nhiên, hơn mười đầu Ban Văn Hổ lông dài cũng bị chém giết đến loạn cả lên.
“Nhanh, mọi người tại kiên trì một lúc, chỉ cần ra khỏi cái sơn cốc chết tiệt này mọi người sẽ được an toàn.” Vương Yên Nhiên nũng nịu, xung phong liều chết đánh ra ngoài, toàn thân nàng đầy máu.
“Chư vị, vất vả truy tìm mấy ngày, hôm nay mới thấy mặt một lần, sao lại gấp gáp ly khai như vậy?” khi nhóm người Vương Yên Nhiên sắp lao ra khỏi sơn cốc này, đột nhiên, từ ngoài sơn cốc đi đến một đạo nhân ảnh, chặn đường đi của bọn họ, nói chuyện cực kỳ chăm chú, thanh âm thanh thúy, giống như hoàng anh xuất cốc, thanh âm này vang lên trong tai mọi người lại giống như thanh âm hồn ma âm u vậy.
“Phó Khinh Huyên, là ngươi.” Vương Yên Nhiên con mắt mạnh mẽ co rụt lại, có chút không thể tin nói.
“Không sai, là ta, các ngươi đuổi theo ta lâu như vậy, thật là là nhớ các ngươi, cho nên quay trở lại xem, như thế nào, đối với đại lễ ta tặng cho có thoả mãn hay không?” Phó Khinh Huyên vẻ mặt lạnh nhạt, giống như tiên tử trong tranh, mây trôi nước chảy.
“Cái gì, những này yêu thú Ban Văn Hổ lông dài cấp ba này đều do ngươi đuổi vào trong sơn cốc này?” Nghe được hai chữ đại lễ, Vương Yên Nhiên có chút chật vật nhịn không được nghẹn ngào hô lên kinh hãi nói.
“Hì hì... Đoán đúng, đáng tiếc không có thưởng.” Bị Cao Tiến Vương Yên Nhiên một đường truy sát mấy ngày, giờ phút này chứng kiến bọn họ bị đuổi giết vẻ mặt đầy chật vật, Phó Khinh Huyên cười hì hì, những buồn bực mấy ngày hôm trước đều bị quét sạch.
“Phó Khinh Huyên, con tiện nhân này, ngươi đáng chết.” Vương Yên Nhiên sắc mặt dữ tợn, giống như lệ quỷ vậy. Nàng thật hận, thật là thật hận, lúc trước tại trong rừng cây không nên để ý đến sống chết của Vương Diễm mà nên làm thịt con tiện nhân Phó Khinh Huyên kia, bằng không nàng cũng không có khả năng rơi vào tình cảnh như bây giờ.
“Vương Yên Nhiên, ngươi thật hung ác nha! Ta rất sợ đó a!” Phó Khinh Huyên trên mặt vẻ trào phúng rất đậm, hướng nàng làm một cái một cái mặt quỷ.
“A, Phó Khinh Huyên ngươi tiện nhân này, ta muốn giết ngươi.” Vương Yên Nhiên bị Phó Khinh Huyên kích thích, giương nanh múa vuốt hướng về cửa cốc đánh tới Phó Khinh Huyên.
“Hôm nay, không phải ngươi chết thì ta vong.” Phó Khinh Huyên thu lại sắc mặt dí dỏm, thay vào đó là một nụ cười.
Trong nháy mắt, Vương Yên Nhiên cùng Phó Khinh Huyên, song kiều của Duyệt Châu thành đã lao vào đánh nhau.
Lối đi ra bị Phó Khinh Huyên chặn lại, còn lại vài tên đệ tử Cao gia không thể không cùng vài đầu Ban Văn Hổ lông dài đấu cùng một chỗ đánh nhau.
Yêu thú không ngừng bị chém giết, Cao Tiến bị hai đầu Huyết Nhận đường lang kéo lại không thể thoát ra, Vương Yên Nhiên lại bị Phó Khinh Huyên cuốn lấy.
Phía xa, Phương Viêm từng bước một đi đến phía trước, xuyên qua lại khắp chiến trường hỗn loạn, những nơi đi qua, một vầng kiếm sáng chói như cầu vồng hiện ra, Kiếm Ảnh phóng ra mãnh liệt, liên tiếp những đóa hoa máu nở rộ đẹp đẽ có yêu thú, có đệ tử hai nhà Cao Vương, cũng có cả chính hắn nữa.
Mười bước giết một người, nơi Phương Viêm đi qua hình thành một con đường máu, máu chảy thành sông, mùi máu tươi nồng nặc gay mũi, chân tay cụt khắp nơi, hình ảnh này giống như Tu La Địa Ngục vậy.
Phương Viêm đi lại trong chiến trường, như đi vào chỗ không người, không người nào có thể ngăn...
“Đinh! Chúc mừng kí chủ đạt được mười điểm tích lũy.”
“Đinh! Chúc mừng kí chủ đạt được bảy điểm tích lũy.”
Thanh âm hệ thống vang lên không ngừng trong đầu Phương Viêm, khi hắn đi đến cửa ra vào sơn cốc, trong sơn cốc đã không còn một bóng người cùng yêu thú nào đứng được nữa. Nhân mã mà Vương Yên Nhiên, Cao Tiến mang đến đã toàn quân bị diệt.
“Điều này sao có thể, Phương Viêm, tên phế vật ngươi sao lại có thể mạnh như vậy.” Tộc nhân mình mang đến toàn bộ đều chết thảm, Cao Tiến có chút không thể tin nổi hét lên nghẹn ngào kinh hãi nói.
Tộc nhân bị Phương Viêm giết, có thể nói do đối phương đánh lén tạo thành, nhưng ngay cả những yêu thú cấp ba Ban Văn Hổ lông dài này toàn bộ đều chết thảm cũng có chút không thể nào tin nổi. Chẳng lẽ trước kia gia hỏa này một mực ẩn dấu thực lực, cho tới lúc này mới hoàn toàn bộc phát ra.
Có ý nghĩ này, Cao Tiến lại càng không thể vãn hồi, Phương Viêm bây giờ cũng đã có thể uy hiếp được tính mạng của hắn. Hắn đã không còn tâm tình chiến đấu cùng đầu Huyết Nhận đường lang này nữa, lách người né ra, thân ảnh lóe lên chạy vụt đi hướng về cửa ra sơn cốc.
“Cao Tiến, chạy đâu.” Phương Viêm cũng không nghĩ tới Cao Tiến này sẽ dứt khoát chạy đi như thế, vừa phát hiện tình huống không đúng, đã quay đầu bỏ chạy.
“Yên Nhiên, mọi việc không xong rồi, chúng ta mau bỏ đi, đợi tập hợp nhân thủ lại đến chém giết tên tiểu tặc Phương Viêm này.” Lướt đi trong sơn cốc, Cao Tiến thấy Vương Yên Nhiên còn đang kịch chiến cùng Phó Khinh Huyên, lập tức không khỏi mở miệng nhắc nhở.