Thần Cấp Triệu Hoán Sư

Chương 80: Chương 80: Ác liệt




Mong manh rồi từ từ giảm dần bụi mờ, con quái thân hình ngay lập tức hiện hữu trước mặt Triệu Thiên Dương.

“Tê …. “- Triệu Thiên Dương hít một hơi lạnh. Hắn bây giờ mới hoàn toàn nhìn rõ, quái vật này tổn thương đâu chỉ một điểm loáng thoáng như khi nãy, rõ ràng là bay nửa cái mạng rồi a. Nếu là con người thì đã chết từ lâu, thậm chí là ma vật cũng không thể chống chịu kinh khủng như vậy.

Cổ lão giọng nghiêm túc vang lên bên tai hắn: “ Coi chừng. Nó không còn là thứ yếu quèn giống ban đầu. Bây giờ linh hồn đó đã bị một tia ý thức của tổ Thần tộc Ma chiếm giữ,kèm theo đó là sức mạnh cùng sinh mệnh lực cực kì kinh khủng.Nhìn tổn thương như vậy nhưng nó sẽ không chết đâu, chỉ bị giảm bớt một khoảng lớn chiến lực.”

“Bây giờ cháu có đánh lại nó không ông?”- Triệu Thiên Dương cau mày hỏi. Hắn cảm thấy áp lực trầm trọng, tuy nhiên vẫn chưa thấy báo động nguy hiểm, tức là bản thân vẫn còn khả năng đáp trả lại.

“Dĩ nhiên.”- Cổ lão đáp - Nó đã bị trọng thương ngay lúc triệu hồi, dẫu cho thành công nhưng mười thành chỉ còn lại 5-6. Ta ước chừng nó nằm khoảng Thoát Phàm bậc năm và bậc sáu tầm đó, hiện tại cháu đã đạt tới giai đoạn thứ tư, nhưng vượt cấp khiêu chiến chính là tối bình thường. Và thứ này không tài nào duy trì lâu được. Chỉ cần cháu câu kéo thời gian một chút là có thể đả bại quái vật này. Nhưng nhớ cẩn thận Chân Ma tộc bí pháp … Lưu ý từng cử động của chúng để kịp lúc phản ứng!

“Dạ!”- Triệu Thiên Dương đáp lại. Hắn vẫn chưa hiểu rõ lắm cái gọi là Thoát Phàm bậc 5-6 là quỷ gì. Nhưng bản thân biết được không hề kém cạnh kẻ thù đằng trước. Vậy thì oánh thôi.

Triệu Thiên Dương nghiêm túc, hai mắt chăm chú vào kẻ địch, trong lòng lại dấy lên một ngọn lửa hưng phấn. Hắn bấy lâu chưa từng được đánh một trận thật thoải mái, hôm nay, Ma Vật vừa vặn thử nghiêm những thành quả tu hành từ đó tới giờ. Trận chiến này, sẽ là cơ sở cho con đường cường giả của hắn về sau.

Và Tổ Thần ma tộc, sẽ là viên đá đặt chân đầu tiên của hắn!

…………

Con quái vật chậm rãi bước đến, nó vừa đi vừa khịt mũi, quan sát xung quanh như đang định giá mình hiện tại ở đâu. Mắt thường có thể thấy được vết thương bên phải đang lấy tốc độ chóng mặt hồi phục.

Triệu Thiên Dương lòng nặng nề, nếu tên kia có thể trở lại trạng thái đỉnh phong, quả thật là một tai nạn.

Nhưng may mắn là nó cũng không thể làm được điều đó. Cánh tay phải rốt cục chẳng thể nào mọc ra lại được. Con quái có vẻ rất bất mãn với thân thể của mình, Triệu Thiên Dương ngẩng đầu lên, mặt đối mặt với nó.

“Grào ….!”-Một tiếng rít trầm thấp phả ra từ cái miệng tanh hôi, đầy những chiếc răng sắc nhọn đang tủa ra xung quanh.

Triệu Thiên Dương cảm nhận được ánh mắt khinh miệt của kẻ đối diện. Nó xem hắn như một con kiến hôi. Mặc dù chỉ có một tia ý thức phân ra, thực lực không đến một phần trăm, nhưng thân phận cao quý khiến hắn miệt thị bất cứ sinh vật nào trên hành tinh này.

“Nhân tộc …! Ngươi dĩ nhiên ép buộc được dòng dõi ta phải triệu hoán bản thân một tia ý niệm.”- Con quái khàn khàn nói, nhưng ai cũng nghe được vẻ sắc lạnh trong đó.

“Thì sao … Nó muốn tao chết, thì nó phải có tư tưởng bị tiêu diệt!”-Triệu Thiên Dương nhếch mép lên cười khẩy. Bao nhiêu nỗi lo chợt biến mất hết. Hắn bây giờ trong lòng đột ngột một mảnh không minh. Dù cho kẻ thù cường đại thì đã sao, dám phạm ta người tất trảm chi, tuy xa vẫn giết như thường.

“LÁO XƯỢC!”-Ma vật gầm lên – Một giống nòi thấp hèn lại dám phản kháng lại bộ tộc bậc cao? Vì hành động ngu xuẩn của mi, ta sẽ tấn công và nô dịch tinh cầu này. Để cho nhân loại ở đây, đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn làm nô lệ, làm thức ăn của Ma tộc chúng ta!

“Vậy thì mày chết trước đi!”-Triệu Thiên Dương cũng nổi nóng, hét lên một tiếng xông tới. Dám uy hiếp đến quê hương của hắn, vậy thì bước qua cửa ải này trước đã. Hôm nay, hắn muốn tru sát tên này lầy lợi tức. Dẫu cho thực lực của nó cao hơn hắn một cấp độ, Triệu Thiên Dương cũng sẽ để một tia ý niệm của nó phải mãi mãi nằm ở nơi này.

“Ngu ngốc …! Dám ra tay với bổn tọa.”-Con quái đưa cánh tay trái duy nhất lên, vận lực chờ đợi. Nói thì chậm, lúc ấy lại rất nhanh. Khoảng cách hơn mười mét ngay tức thì bị thu hẹp lại chỉ trong vòng một giây.Cú đấm của Triệu Thiên Dương xuất hiện ngay tại trước mặt nó, mang năng lượng cuồng bạo như muốn hủy diệt hết thảy.

ẦM ….M ….M …!

Một cú nổ thật to kèm theo tiếng vang vọng khắp cả tòa nhà, thậm chí còn làm cho mặt đất run rẩy, không gian chấn động vô cùng.

May mắn là trận pháp lúc đầu của hai con quái vật hiệu nghiệm, ngăn cách toàn bộ âm thanh cùng che dấu luôn những tác động kì quái xảy ra bên trong. Nếu không, tài năng chỉ vài phút sau liền có cảnh sát tiến đến nơi này.

Đỡ một cú đấm của Triệu Thiên Dương, con quái vung mạnh cánh tay, hắn cảm thấy một cỗ cự lực không ngừng đẩy bản thân ra sau.

Triệu Thiên Dương cũng không cách nào đứng vững, phải lùi về ba bước chân.

Nhưng ngay tức thì, hắn phóng tới tiến công, không để cho đối phương có được một cơ hội thở dốc. Đũa phép trong tay bay thẳng lên trời, Triệu Thiên Dương dựa vào tinh thần lực, điều khiển nó bắn ra vô số câu chú xung quanh làm bẫy, có thể nói là nhất tâm nhị dụng.

Tại sao lại chẳng dùng nó để tiêu diệt địch, hắn cũng đã cân nhắc điều này, nhưng ngay lập tức bác bỏ. Cấp độ sinh mệnh bây giờ, mấy câu chú đó thật sự rất vô tác dụng, chưa kể tốc độ nhanh như vậy, tiếp cận nửa vận tốc âm thanh, làm sao mà đánh trúng.

Thà rằng bây giờ bố trí bẫy rập, biết đâu lại có hiệu quả bất ngờ.

Vừa nghĩ, hắn vừa lao đên phía trước, tay tung quyền cước, đấm đá liên tục.

Con quái mặc dù phòng ngự cùng sức mạnh rõ ràng hơn hắn một bậc, nhưng nhanh nhẹn thì kém một khoảng lớn. Chưa kể, chỉ còn lại duy nhất cánh tay trái làm hắn chẳng thể nào linh hoạt đủ để mà phản đòn Triệu Thiên Dương. Chỉ có cách bị đánh, phải lùi dần về đằng sau.

“Thằng nhãi ranh …! Mày làm tao bực rồi đó!”

Gầm lên một tiếng dữ tợn, cả người nó đột ngột phát ra một lực đẩy cực mạnh, hất văng Triệu Thiên Dương ra bên ngoài.

“Coi chừng …!”- Trong giới chỉ, Cổ lão vội vàng lên tiếng.

Triệu Thiên Dương chống hai tay xuống đất,vận chuyển năng lượng đi khắp người, cả thân thể căng cứng lại, phát lực chuẩn bị chiến đấu.

Trước mắt con quái mỗi lúc một mờ ảo, miệng nó lẩm bẩm thứ gì đó, hai mắt thì đỏ kè. Tức thì, khói đen tụ dần che khuất thân thể nó phía sau. Triệu Thiên Dương không rõ ràng đối phương đang làm gì, chỉ có thể cách ra, án binh bất động súc thế chờ đợi.

“GRAO …. GRAO ….! Vô tận ma khí, mau tràn vào đây cho ta!”

Con quái hét to lên, màu đen khí vụ ngay lập tức thu nhỏ lại, điên cuồng tiến vào thân thể hắn.Triệu Thiên Dương ẩn ẩn cảm thấy trận pháp không gian chợt yếu đi một mảng lớn.

Hắn cau mày thầm nghĩ: “ Là mượn ngoại lực tăng lên sức chiến đấu sao?”

Đúng lúc này, Cổ lão lên tiếng: “ Không ổn, cháu mau phá thế đi, tùy tiện để hắn tập trung lực lượng sẽ rất nguy hiểm. Mặc dầu nó hạn chế thời gian tồn tại của kẻ kia, nhưng ta xem xét thấy không thể nào cho nó tiến thêm một bước được, bằng không sẽ cháu có thể sẽ vẫn lạc.

“Vậy giờ cháu làm gì đây?”

“Mau tấn công thực mạnh vào nên nhà, đồng thời phá hủy chỗ này hết sức có thể. Nhanh, phát động đi, kẻo không kịp!”

Triệu Thiên Dương chẳng chần chờ, vung mạnh một cú hêt sức xuống mặt đất. Giống như là địa chấn hàng lâm, toàn bộ khu nhà rung rinh muốn đổ, ngay cả đang hấp thu khói đen ma vật cũng ngừng lại, vì nó càng lúc càng mờ nhạt dần.

“Bạo …!”

Triệu Thiên Dương hét lớn, vô số bẫy rập chú hắn chế tác nãy giờ bùng nổ, Cả một khoảng không gian tràn ngập ánh sáng, lửa chiếu rọi khắp nơi.

“Hửm ….!”- Triệu Thiên Dương nhíu mày nhìn về phía xa kẻ thù. Khói đen đã toàn mất, nhưng hắn không biết hành động của mình có hiệu quả hay không.

“May mắn …”- Cổ lão truyền ý thức cho hắn – Kẻ kia suýt nữa muốn đột phá đến Thoát Phàm Cảnh tầng thứ 6. Cuối cùng bị cắt đứt! Nếu để hắn tiến tới cấp độ đó, diễn sinh ra thần thông, chúng ta chỉ có đường bỏ chạy mà thôi.

Mà ngay khoảnh khắc này, một tiếng động vang lên làm Triệu Thiên Dương cảnh giác, thủ thế nhìn về một phía.

“Nhãi con … Không ngờ mày lại kịp thời ngăn tao mạnh thêm một bước.”-Giọng con quái đột ngột vang lên khắp không gian- Nhưng như vầy đã đủ để tao xử lí mầy. Chuẩn bị đón chào ác mộng cuối cùng của cuộc đời đi, hèn yếu nhân loại.

Từ trong mông lung, một bóng hình bước ra. Nó không hề giống quái vật, mà lại có những nét hao hao với con người. Triệu Thiên Dương trông thấy, con ngươi lập tức co rút lại.

Cánh tay của hắn, vậy mà toàn bộ hồi phục.

“Kẻ đó chẳng thể tồn tại lâu được. Vận dụng bí pháp làm nó tiếu hao bổn nguyên sinh mệnh rất nhiều. Cháu phải ráng chống trả đến lúc đó!”-Cổ lão tràn ngập lo lắng nói. Tuy ông rất có tự tin vào Triệu Thiên Dương, nhưng hoàn cảnh hiện tại quả thật quá nguy hiểm.

“Sẵn sáng đón nhận cái chết chưa, con kiến hôi …!”-Tên ma vật bước lại gần hơn, nở ra một nụ cười khinh miệt.

“Mẹ mày … Nói nhảm vl. Muốn chơi hả, vậy đánh đi!”- Triệu Thiên Dương đột ngột nổi nóng. Vẻ mặt khinh thị cùng giọng nói xấc xược ấy khiến hắn điên tiết, dù cho mạnh hơn đã sao. Ta đây Triệu Thiên Dương chẳng ngán kẻ nào, ngươi thích solo ư, lão tử chiều!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.