Thần Cấp Triệu Hoán Sư

Chương 70: Chương 70: Harry phát hiện




Triệu Thiên Dương thức dậy vào sáng sớm ngay sau kì thi. Hắn cảm giác tâm tình hôm nay rất tốt,mặc dù còn khá nhiều mục tiêu phải hoàn thành, nhưng nhân sinh như gió thoảng mây bay, tận hưởng một chốc lát, cũng đã đủ lắm rồi!

Nằm khoan khoái trên bãi cỏ, ngay cạnh hồ cá xanh biếc tại sân Quiditch, Triệu Thiên Dương bắt đầu suy ngẫm.Thế giới ma pháp này, hắn đã học tập gần như hoàn hảo. Việc cần thiết chính là nâng cao trình độ luyện kim cùng năng lực bản thân. Bởi vì nếu ở thế giới thực tại, nhất là nguyên khí thiếu thốn như địa cầu, hắn không dám chắc những đồ vật mình học tại đây có còn hữu dụng hay không.

“Hòn đá Phù Thủy có lẽ là một lựa chọn không tồi!” –Triệu Thiên Dương lầu bầu. Lấy được thứ này, hắn có thể tra xét vị trí của Nicholas Flamel, đồng thời có thêm nhiều tư liệu quí giá về luyện kim.

Đành rằng Cổ lão là cao cấp nhất trong vũ trụ này. Nhưng cũng chính vì thế, mà ông ấy chẳng hề sở hữu bao nhiêu món đồ tốt cho cấp độ hiện tại của hắn cả. Chỉ có cấp thấp thế giới mới phù hợp cho Triệu Thiên Dương phát triển.

Mà đang cực độ mong mỏi trở thành cường giả Triệu Thiên Dương sẽ không từ bỏ bất kì cơ hội nào có thể gia tăng thực lực, vả lại, vụ này chỉ số nguy hiểm không cao. Đó mới là vấn để mà hắn quan tâm. Dumbledore giáo sư ắt hẳn chỉ xuất hiện vào lúc cuối cùng, có nghĩa là khoảng thời gian trống cho hắn thi hành kế hoạch là rất lớn!

Huống hồ chi, ẩn dấu trong thân xác Quirrell, chúa tể Hắc Ám Voldermort chẳng còn bao nhiêu thực lực cả. Chỉ một con nhân mã đã khiến hắn phải nhượng bộ lui bước là đủ hiểu rồi!

“Jack … Anh Jack ….!”- Một tiếng gọi vội vã từ đằng sau hắn vang lên.

Triệu Thiên Dương không cần quay đầu lại cũng biết đó là ai.

Hắn hơi ngáp dài, hỏi: “ Hermione, từ từ nào, có chuyện gì em vội thế?”

“Không vội hả Jack … Chuyện lớn rồi đó!”- Hermione nóng nảy kéo tay hắn, nâng hắn đứng lên.

“Hả, chuyện gì?”- Triệu Thiên Dương tò mò.

“Là Harry …. Cậu ấy phát hiện ra, có kẻ muốn đánh cắp thứ mà con chó ba đầu đang canh giữ. Là Hòn đá đó Jack! “

“Vậy hả ….”- Triệu Thiên Dương sờ sờ cái cằm – Đã tới rồi sao ….

“Anh đang ngẩn người chi nữa. Đi mau, tụi mình cần bàn lại với mấy cậu ấy!”- Hermione kéo kéo tay hắn.

“Không cần thiết, Hermione à ….!”- Triệu Thiên Dương mỉm cười giữ cô bé lại.

“Anh nói vậy là sao?” –Herrmione khó hiểu hỏi.

“Chuyện này thật ra, anh có biết một hai. Nhưng chúng ta không tiện xen vào đâu!”- Triệu Thiên Dương ghé sát tai cô bé thì thầm.

“Đây thực ra là một cái bẫy của giáo viên. Để nhử tên trộm vào tròng. Tình cờ anh đã biết được nó, nên chúng ta không cần phải nhúng vô!”

“Thế Harry thì sao?”- Hermione hoang mang nói – Chúng ta cần thông báo cho cậu ấy!

“Bình tĩnh … Hermione! Harry sẽ là một phần của kế hoạch!”-Triệu Thiên Dương nắm chặt tay cô bé – Bọn họ cần Harry để đối đầu với tên kia.

“Cái Gì!”-Hermione suýt chút nữa la lên – Cậu ấy chỉ là một đứa nhóc giống tụi mình, làm sao có thể đánh lại một tên phù thủy phe Hắc Ám cao cường như vậy chứ?

“Dĩ nhiên, nếu là bình thường, năm bảy học sinh thì thằng nhóc còn chưa thể. Nhưng Voldemort … Em có nghĩ tại sao cậu ta được gọi là Đứa Trẻ Sống Sót không?

“Vì sao?”- Hermione khó hiểu hỏi.

“Voldermort không thể thương tổn tới Harry được!” –Triệu Thiên Dương tung ra một quả bom nặng tấn.

“Những thứ hắn trú ngụ, phép thuật của hắn … Đều là vô dụng với Harry. Bởi vậy, cậu ta mới được chọn là kẻ đối đầu với Chúa tể Hắc Ám. Em hiểu chưa Hermione!”

“Nhưng … Điều này thật khó tin. Làm sao anh biết được?”

Triệu Thiên Dương thở dài, ra vẻ suy nghĩ thật kí, rồi đáp lại: “ Anh đọc nó trong cuốn sách cổ, nói về các câu nguyền chú xa xưa, cùng với sự kiện của Harry. Do đó, anh phát hiện ra, Harry đã được bảo vệ bởi một câu nguyền cổ xưa. Nhưng nó chỉ hữu dụng với kẻ đã tấn công cậu ta mà thôi!

…..

Hermione đứng lặng một chút, cô bé có vẻ khá sốc trước tin tức này. Im lặng hồi lâu, Hermione thỏ thẻ hỏi: “ Vậy giờ mình làm gì hả anh. Bốn bạn ấy định thông quan qua chỗ con chó ba đầu đó! Mấy đứa kia định nhờ em tư vấn, nhưng em không dám chắc về điều này. Nhưng tối này tụi nó sẽ đi vô Bẫy Sập.”

Triệu Thiên Dương trầm ngâm một lúc, hắn nói: “ Vậy, để anh … Em không cần quá lo lắng về việc này. Anh sẽ lén theo dõi tụi nó! Nếu có nguy hiểm mà bọn này không chống đỡ được. Anh sẽ ra tay!”

“Jack… Nguy hiểm lắm!”

“Không nhằm nhò gì đâu! Em quên khả năng anh rồi hả!”- Triệu Thiên Dương nhe răng cười.

Hermione bỗng nghĩ tới việc gì đó, đỏ mặt đánh hắn một cái: “ Đáng ghét! Anh nhớ cẩn thận. Em về kí túc xá đây!”

Cô bé xoay người, chạy vội về phía tòa lâu đài.

Triệu Thiên Dương cũng nhổm người dậy. Hắn cần làm một ít chuẩn bị cho vụ này!

Nửa đêm hôm đó, có bốn cái bóng người nho nhỏ chuồn ra một cách nhẹ nhàng. Nhưng lập tức, bọn này bị cản lại bởi một kẻ khác. Đó là Neville.

Nó xuất hiện từ đằng sau cái ghế bành rộng giữa căn phòng, tay giữ chặt con cóc Trevor. Con vật khốn khổ trông có vẻ như vừa đánh liều đi tìm tự do một lần nữa.

“Mấy bạn đang muốn đi đâu đó?”

Harry vội vàng giấu chiếc áo khoác ra sau lưng: “Đâu có, tụi này chỉ định ra đây thôi, Neville!”

Nhưng Neville nhìn chằm chằm vào mấy gương mặt tội lỗi một cách ngờ vực: “ Padma,Parvati … Hai bạn định theo Harry với Ron trốn ngủ hả?”

Padma vội vã xua tay, lắc nhẹ cái đầu: “ Không có! Không có! Sao bạn chưa đi ngủ hả Neville?”

Ron có vẻ nóng nảy, nó nói với Neville: “ Khuya lắm rồi, bạn nên ngủ sớm, … Đừng đứng đó cù nhây với tụi này nữa!”

Neville rõ ràng là đang gồng mình làm một điều vô vọng. Nó hấp tấp đứng chắn trước cái lỗ chân dung Bà Béo: “ Tui sẽ không cho các bạn làm vậy đâu, nếu các bạn bị bắt, nhà Gryffindor sẽ càng thêm khốn đốn. Tui sẽ … tui sẽ oánh lại các bạn!”

Ron càng nổi điên hơn: “ Neville, tránh ra khỏi cái lỗ đó, đừng có xử sự như một thằng ngốc vậy chớ!”

“Bạn dám kêu tui ngốc hả! Các bạn phạm quy làm mất quá nhiều điểm cho nhà Gryffindor rồi đó! Và chuyện đó là không thể thêm nữa. Chính mấy người cũng nói, tui phải đấu tranh để mạnh mẽ hơn mà!”

“Nhưng đó không phải là với tụi này! BẠN KHÔNG HIỂU MÌNH ĐANG LÀM GÌ ĐÂU, NEVILLE!” – Harry la lớn. Nó quay đầu nhìn hai cô bé bên cạnh thì thào: “ Làm gì đây, mấy bạn!”

“Để mình, … Mình sẽ xài câu chú đã học ở nhóm lần trước!”- Parvati bước lên, vẻ mặt kiên quyết: “ Xin lỗi, Neville!”

Cô bé giơ cây đũa thần lên, chỉ vào Neville và đọc thần chú: “ Pettrificus Totalus!”

Hai cánh tay của Neville lấp tức dính chặt vô hông, hai chân thì xoắn vào nhau, toàn thân cứng đờ. Nó cứ đong đưa tại chỗ, rồi ngã lăn quay, mặt úp xuống sàn, ngay đơ như tấm ván.

Padma vội chạy đến lật ngửa nó ra, nhưng hai hàm của Neville cũng bị trẹo rồi nên cũng chẳng thể nói được gì cả, Chỉ có đôi mắt nó còn trợn đảo ngược để diễn tả nỗi kinh hoàng.

Harry thì thầm: “ Bạn đã làm gì Neville vậy?”

Cả Ron cùng Padma đều quay lại nhìn, Parvati khổ tâm đáp: “ Đó là phép trói thân tuyệt đối. Xin lỗi bạn nha, Neville.”

Harry an ủi: “ Tụi này đành phải làm vậy, chứ không có thì giờ giải thích đâu, Neville à!”

Ron bồi thêm một câu: “ Sau này bồ sẽ hiểu …”

“…”

Triệu Thiên Dương ẩn thân đứng một góc. Hắn đã thấy toàn bộ những điều xảy ra ban nãy.Quả thật là đơ như cây cơ vậy. Cái này đúng là vừa đánh vừa xoa cho Neville mà.

Nhìn cả bốn đứa bước qua Neville, khoác tấm áo tàng hình trùm lên cả đám và đi mất. Cũng may tụi nó còn nhỏ nên mới vừa được.Không biết lớn rồi thì làm sao!

Triệu Thiên Dương nhìn Neville nằm chỏng chơ giữa sàn tặc lưỡi. Hắn cũng chưa có giải khai cho thằng bé, mất công nó lại đi báo thầy cô thì vỡ hết kế hoạch.

“Bạn chịu khó tí đi Neville! Đợi xong mọi việc sẽ mời cậu đi ăn một bữa no nê!” –Triệu Thiên Dương tà ác thầm nghĩ. Và cũng mất hút đằng sau tấm chân dung BÀ Béo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.