Thần Cấp Triệu Hoán Sư

Chương 85: Chương 85: Họa phúc tương y -Hôn mê đột phá




Triệu Thiên Dương giờ khắc này đang lâm vào một mảnh hỗn độn, mà ý thức của hắn thì chìm nổi trong đó, lúc tỉnh lúc không.

“Đây là đâu?”

Mờ mịt nhìn xung quanh khung cảnh, Triệu Thiên Dương ngơ ngác, trong nội tâm hắn đang hò hét, khao khát được thoát ra khỏi chốn này, bởi vì hắn còn muốn gặp lại gia đình, gặp lại bè bạn thân hữu.

Nhưng hỡi ôi, sức người thì có hạn, làm sao đấu lại trời cao ngự trị bên trên, biển cả mênh mông rộng lớn. Trước mặt biển sương mù, tràn ngập hỗn loạn khí tức, tâm thần Triệu Thiên Dương chỉ có thể giữ vững tâm thần, không để bị cuốn trôi,hòa vào với không gian chung quanh làm một thể. Hắn biết nếu xảy ra chuyện đó, bản thân sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa, mãi mãi lạc lối tại nơi đây.

Thậm chí ngay cả Cổ lão cũng chẳng cách nào liên hệ tới hắn, Triệu Thiên Dương chỗ dựa duy nhất chính là bản thân hắn, là ý chí sắt đá bấy lâu này tu luyện rèn đúc ra được. Muốn trở lại thực tại, hắn phải tìm ra một lối đi, một con đường riêng của chính mình.

Bởi vậy, Triệu Thiên Dương bắt đầu hồi tưởng!

Hắn không thèm để ý liên miên bất tận từng đợt khí xung kích thẳng vào chỗ sâu tâm linh, không thèm màng tới những sự tổn thương của nơi này đối với tinh thần thể của bản thân. Hắn chỉ lặng yên chịu đựng, ngày càng chìm sâu vào những kí ức, những hồi niệm của quá khứ.

Người đi thế gian, làm ra 1 cái tuyển chọn, liền đi vào một con đường, đến 1 cái điểm cuối, khởi điểm là nguyên nhân, điểm cuối là quả, có nhân tất có quả, một việc mở đầu, một đường đi xuống, liên tiếp không ngừng biến hóa, làm đình chỉ lúc, tức được 1 cái kết quả.

Quá khứ tạo nên tương lai, tương lai kết quả, có thể tìm căn đi tìm nguồn gốc đối ứng đi qua 1 cái nguyên nhân gây ra.

Đột ngột, Triệu Thiên Dương bỗng cảm thấy bản thân mò đến một thứ gì đó, vô cùng cứng rắn và lạnh lẽo. Hắn mở mắt ra, khung cảnh chung quanh chỉ còn là một mảnh trắng xóa, trước mặt hắn là một cái cổ môn phiến to lớn và hùng vĩ. Đỉnh nó cao chạm mây xanh, thân hình rộng rãi muốn vắt ngang cả trời đất, tỏa ra cổ xưa mà cao quý khí tức.

“Một cái môn ư …?”

Triệu Thiên Dương thì thào. Hắn bước từ từ tới, đưa bàn tay khẽ chạm vào cánh cổng đá rắn chắc.

“Nơi này, có lẽ là chìa khóa giúp ta quay trở về “

Thầm nghĩ như vậy, Triệu Thiên Dương không rụt rè nữa, hắn vận lực, đẩy mạnh cổ môn ra.

Rào!

Ánh sáng chói lòa khiến hắn phải nhắm chặt mắt lại, nhưng dường như văng vẳng bên tai, đâu đó có tiếng trẻ con khóc.

“Oa … oa …!”

Tiếng trẻ nít mỗi lúc một to, Triệu Thiên Dương không kìm lòng được hé một bên mắt ra quan sát. Hắn thấy một hình ảnh thoáng ẩn, thoáng hiện, tuy xa xôi mà lại rõ ràng.

Thời còn nằm trong tã lót, được mẹ chăm ẵm cho bú, mớm từng muỗng cơm, chén cháo.

Lớn thêm vài tuổi, thích rong chơi, la cà, tối ngày đá banh cùng lũ trẻ trong xóm. Đêm đêm hay nằm với ông, nghe ông kể những câu chuyện cổ lí thú và kì bí.

Thoáng qua rồi thời gian, ông mất. Ngày ấy chính mình khóc hu hu, về đem toàn bộ kỉ vật ở cùng ông cất giữ vào góc nhà kho cũ kĩ. Lúc về thường qua chăm chút, nhớ lại những ngày tháng vui vẻ lúc trước.

Quyết tâm thi tốt vì ba mẹ, đạt thành tích cao trong kì thi cấp 3, vào được ngôi trường danh giá mà cả nhà hằng mong muốn.

Ôn lại kỉ niệm xưa, vào dọn dẹp nhà kho, lại bất ngờ nhận được truyền thừa thần bí.

Đối địch với hai con ma vật, quyết tâm tử chiến không lùi, may mắn có Cổ lão giúp sức, xuyên qua vị diện thời không.

Trong đầu Triệu Thiên Dương xuyên qua vô số hình ảnh, lúc mới vào, khi chơi đùa cùng mọi người …. Từng kỉ niệm vui buồn với bạn bè nơi đây.

Thoắt qua một cái, kí ức chợt chuyển, một cái to lớn bàn tay, sở hữu tà ác khí thể, muốn đem hắn cùng thân nhân bằng hữu chung quanh hóa thành cát bụi. Dẫu cho muốn tránh, nhưng hắn rốt cuộc cam tâm đối đầu, chỉ vì giành lấy một tuyến sinh cơ cho gia đình và bè bạn.

Khô cạn sức lực, cuối cùng oanh vỡ năng lượng kinh khủng đó, nhưng bản thân chớp mắt đã rơi vào hôn mê!

Tất cả hình ảnh xoay chuyển liên tục. Toàn bộ đều lướt một vòng thật nhanh trong tiềm thức của Triệu Thiên Dương. Đều hóa thành 3 cái ý niệm.

Gia đình, bạn bè, quê hương!

Mà cuối cùng, cái này 3 cái ý niệm cũng hội tụ thành 1 đạo thuần túy nhất ý niệm, phát ra tuyên truyền giác ngộ hò hét.

Xuất Khiếu! Xuất Khiếu! Xuất Khiếu!

Ngưng luyện đến mức tận cùng, Triệu Thiên Dương như ngộ ra một điều. Giờ khắc này, tâm hắn trong như gương sáng, thanh tĩnh như nước hồ mùa thu, ý chí cùng tinh thần lực áp súc lại, thăng hoa đến mức cực đại,và toàn bộ sức mạnh đó, như đang thiêu đốt ngọn lửa mạnh mẽ trong lòng Triệu Thiên Dương, khiến cho linh hồn của hắn tỏa sáng một cách rực rỡ,thúc giục hắn hướng về phía kia ảo cảnh, dùng lực đẩy ra.

Chứng nhận Thần Thức, Thăng đạo Xuất Khiếu, tụ họp với gia đình, bảo vệ thân nhân, bảo vệ bằng hữu, bảo vệ quê hương Địa Cầu!

Đây là hắn vĩnh viễn nội tâm lời thề độc, là hắn chấp niệm từ trước tới nay, thề dùng tính mạng để đổi lấy. Là sâu trong tiềm thức rừng rực nhất ngọn lửa, mãi mãi không vụt tắt!

Tựu như cùng hắn đã qua sinh mệnh, thủy chung tại hắc bạch cùng màu sắc rực rỡ trong lúc đó chạy, yên lặng, tuyệt vọng, bi quan, nhưng không bao giờ từ bỏ, luôn luôn có hi vọng tồn tại.

Triệu Thiên Dương chỉ cảm giác mình cả người đều phảng phất trong bóng tối hỏa diễm, hừng hực thiêu đốt, phảng phất chỉ đi qua một cái chớp mắt, rồi lại phảng phất đi qua hồi lâu, trước mặt hắn ảo cảnh, ầm ầm nổ tung!

Hắn ý thức nhảy thẳng vào phiến kia hư vô thế giới, linh hồn cũng triệt để hợp nhất, cùng xông phá vào nổ tung ảo cảnh.

Xuyên qua hư không vô tận, chỉ có trắng đen hai màu,Triệu Thiên Dương linh hồn cùng ý thức đã hòa vào làm một, hung hăng hút lấy hắc bạch chi khí, không ngừng tẩm bộ bản thân hồn thể.

Từng đợt phiêu lượng khí tức, từ từ gia nhập vào xám tro linh hồn, làm nó ngày càng ngưng tụ hơn, khuôn mặt hồn thể trở nên ngày càng rõ ràng.

Uống!

Triệu Thiên Dương hồn thể đột ngột rống lên thật to, thiên địa hốt nhiên biến sắc, hòa vào cùng một màu sắc với chính nó. Triệu Thiên Dương cảm giác một mảnh không minh, có loại ảo giác thiên địa mặc ta du, vũ trụ từ nay ta độc hành.

“Oành …!”

Đầu hắn vang lên một tiếng nổ thật lớn, vô số hỗn độn chi khí rải rắc khắp kinh mạch, như chào mừng chủ nhân của nó thăng cấp vậy. Chỉ trong chớp mắt, Triệu Thiên Dương cảm nhận được, mình đã trở lại thực tại.

Cổ lão ý niệm bỗng vang lên trong tiềm thức của hắn:

“Chúc mừng cháu đã Xuất Khiếu thành công!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.