Thần Cấp Triệu Hoán Sư

Chương 36: Chương 36: Ngày đầu tiên ở Hogwarst




Bên này, cụ Dumbledore nâng ly với hắn xong, cụ khẽ gõ bàn theo một nhịp nào đó.

Mấy đứa trẻ bụng đang đói cồn cào, đánh lô tô nãy giờ, chợt há hốc miệng ra vì kinh ngạc: Những cái đĩa trống trước mặt tụi nó giờ đây đã đầy ắp thức ăn. Triệu Thiên Dương cảm giác dạ dày mình đang réo gọi.

Bởi vì tu luyện thể chất, hắn có thể nhịn ăn rất lâu so với người bình thường. Nhưng một khi đã “chiến đấu “ thì ai cũng phải khiếp sợ về cái sức ăn đó. Thức ăn cũng có thể hấp thu chuyển hóa thành năng lượng thể nội, nhưng hiệu suất khá thấp.

Nhất là bây giờ, đan điền của hắn trong đã tụ tập được tám giọt nguyên dịch. Rất gần với số lượng cần để đúc nên Tụ Linh Thân. Mặc dù Tụ Linh Thân phòng ngự không phải quá mức cao cấp. Nhưng đặc tính hấp thu linh khí của nó là cực kì hữu dụng. Thậm chí, Triệu Thiên Dương ẩn ẩn cảm nhận ra, tốc độ tu hành của hắn sẽ không chỉ tăng một hai lần đơn giản như vậy. Ở tế giới này thiên địa nguyên tố thì rất xung động, nhưng linh khí thì thấp kém chả khác nhiều so với ban đầu Địa Cầu. Đồ ăn gia tăng tuy ít nhưng thịt muỗi cũng là thịt mà.

Hơi nhìn xung quanh một chút, hắn nhếch miệng cười. Xem ra, cái này Hogwarts đúng là tốt.

Thịt cốt lết, đùi trừu, xúc xích, thịt ba chỉ và bít tết, khoai tây luộc, khoai tây nướng, khoai tây chiên, bánh mì Yorkshire, cà rốt, nước chấm, sốt cà chua … Và còn có cả những con bọ the!

Mấy đứa trẻ vừa ăn vừa nói chuyện rôm rả. Ngay cả Triệu Thiên Dương cũng phải công nhân, đồ ăn ở đây, ngon tuyệt cú mèo.

Bên cạnh Harry giờ đây đang đứng một con ma, mặc áo cổ xếp nếp. Nó buồn bã nhìn thằng bé và ngỏ lời:

“Trông ngon nhỉ!”

Harry mời mọc:

“Ông không ăn sao?”

Triệu Thiên Dương hơi lắc đầu lên tiếng:

“Ông ấy đã là ma rồi, không thể ăn đồ người sống được.”

Con ma nhìn hắn, gật gật đầu nói:

“Đúng vậy. Ta đã không ăn gần năm trăm năm rồi. Dĩ nhiên là ta không cần ăn nữa, nhưng ta vẫn nhớ thói quen ăn uống. Hình như ta chưa tự giới thiệu thì phải? Ta là ngài Nicholas de Mimsy – Porpington trong tháp Gryffindor.”

“A! Cháu biết ông là ai rồi?” –Ron nghe lóm tới đó, nó ngóc ngóc mái tóc đỏ hoe của mình, la lên đột ngột.

“ Các anh của cháu có kể về ông – ông là Nick Suýt Mất Đầu. “

Con ma nghe thấy, mặt đen thui, nhưng chắc không ai nhìn được, nó sượng sùng bảo:

“Ta yêu cầu các cháu gọi ta là ngài Nicholas …”

Nhưng thằng bé tóc vàng cắt Seamus Finnigan cắt ngang:

“Suýt Mất Đầu? Làm sao mà ông suýt mất đầu?”

Triệu Thiên Dương ngao ngán nhìn đám kia gấu con trêu chọc con ma nhà Gryffindor.

Hắn cũng không tiện chen lời, dù gì đây cũng chỉ là mấy đứa nhóc, huống chi, hắn cũng muốn xem xét kĩ hơn về cái loại này ma.

“Cổ lão. Ngài tỉnh chưa, cháu muốn hỏi điều này.” –Triệu Thiên Dương âm thầm vận dụng tinh thần lực liên kết vào chiếc nhẫn bạc đeo ở ngón tay.

“Hửm? Có chuyện gì lại gọi ta. Không phải cháu lại gặp rắc rối đấy chứ? “

“Không, nhưng cháu cần ông giúp một việc. Ông xem thử coi, đây là loại gì tồn tại! “ –Triệu Thiên Dương trong đầu trao đổi ý niệm thật nhanh, hướng về con ma Nick, hỏi.

“Hử, ồ, lại có dạng tồn tại sống vật vờ. Thật là ngu xuẩn vô tri …!” –Cổ lão lạnh giọng nói.

“ Hả, cái này là sao vậy? “

“Cháu còn phải học thêm nhiều “ – Cổ lão trầm đục lên tiếng – “ Những người kia,đã bị nguyền rủa, bởi thế giới này. Bọn họ đã chết, nhưng không chịu đi đầu thai, mà lại chọn cách sống tạm. Giả sử nơi này tồn tại để bọn này ở thì không nói làm gì, một khi chúng bị công kích theo phương diện linh hồn, hoặc tòa học viện đã bị phá bỏ. Chính là thời điểm mà những người sống vật vờ này tan biến hoàn toàn! “

Triệu Thiên Dương hơi cứng người lại. Hắn không nghĩ mình chỉ hỏi thăm một cái vấn đề nho nhỏ mà dẫn phát đến một loạt tình tiết phía sau như thế.

“Nhưng cháu không hiểu, linh hồn bọn họ …. Đáng lẽ, là vẫn còn mới đúng. “

Cổ lão lãnh lãnh đạo:

“Ngây thơ! Chết sống, luân hồi, vốn là quy luật của tự nhiên vũ trụ. Chỉ có tu luyện bản thân cùng linh hồn mới có thể đồng thọ với thiên địa.Những cái này người cho dù không đi đầu thai, vẫn phải chuyển sang thế giới bên kia, nhưng bọn này vì sợ sệt, lại không muốn như vậy.Bất cứ điều gì, đều có cái giá của nó cả. Nói vậy, cháu đã hiểu chưa.”

“Ừm “ – Triệu Thiên Dương thương hại nhìn mấy con ma đang nói chuyện vui vẻ với học sinh.

“ Thôi thì, ta sẽ bảo tồn Hogwarts, đó cũng là cực hạn mà ta làm. “

Mà thực ra, cho dù có thế chiến xảy ra. Trường Hogwarts vẫn còn mãi đây, trong truyện chính là diễn biến như thế. Hắn không cần can thiệp điều gì cả.

- -----------

Sau khi mọi người đã ăn uống no nê, thức ăn thừa trên dĩa cũng tự động biến mất dần. Triệu Thiên Dương nhìn bên cạnh Hermione, nhẹ cười, đưa tay lên xoa mất đi vết bẩn trên mặt cô bé.

“Anh Jack! “ –Hermione đỏ mặt vì hành động thân mật của hắn giữa chốn đông người, nhưng thấy chẳng có ai nói gì, nên cũng không quan tâm nữa.

Một lát sau, món tráng miệng hiện ra. Hàng tảng kem đủ các vị mà người ta có thể nghĩ ra, bánh mật, bánh sô cô la nhồi kem, mứt,đậu dâu,thạch, chè nếp … đủ thứ.

Bên cạnh đó, mấy cô cậu nhóc đã chuyển sang nói về đề tài gia đình.

Một cô trong hai bé song sinh người Ấn Độ, Triệu Thiên Dương nhớ không lầm, gọi là Padma cùng Parti Patil, đang quấn lấy Hermione.

“Hermione, bên cạnh bạn cậu trai là ai thế? Tại sao lại gọi cậu ấy là anh? “

“Ưm, Padma, đây là anh kết nghĩa của mình, nhưng cùng tuổi. Tuy vậy vẫn gọi anh ấy là anh thôi. Đây là thói quen của mình, mấy bạn thì không cần đâu. “ –Hermione cười nhẹ đáp.

“Bạn ấy thật đẹp trai nha! “ –Parti vẻ mặt mê gái nói.

“Hứ, em lại thế nữa rồi.. “

“Đâu có, … mà lại.. chị dám nói là chị không nghĩ vậy đi! “

….

“....”

Sau bữa ăn tráng miệng.Giáo sư Dumbledore lại đứng lên. Sảnh đường im lặng.

“E hèm! Chỉ vài lời thôi, bây giờ chúng ta đã ăn uống no nê. Tôi có vài lưu ý đầu niên khóa gởi đến các con. HỌC SINH NĂM NHẤT nên biết là khu rừng trên mặt đất cạnh trường là rừng Cấm. Một số học sinh lớp lớn cũng nên nhớ kỹ điều ấy. “

Nói tới đó, đôi mắt cụ Dumbledore hấp háy nhìn hai anh em sinh đôi nhà Weasley, rồi cụ tiếp tục:

“Tôi cũng được ông Filch, giám thị, yêu cầu nhắc nhở tất cả học sinh là không được dùng pháp thuật ngoài lớp học, trong hành lang. Các trận bóng Quidditch sẽ tổ chức vào tuần thứ hai của học kỳ.Bất cứ ai muốn chơi cho đội của nhà mình thì liên hệ với bà Hooch. Và cuối cùng, tôi phải nói trước cho các con biết là năm nay, hành lang tầng thú ba phía bên tay phải là khu vực cấm. Ai muốn chết một cách cực kì đau đớn thì cứ mò đến đó.”

“Cụ ấy nói nghiêm túc chứ hả? “ – Mấy đứa trẻ cau mày nhìn nhau.

Cụ Dumbledore lại nói:

“Và bây giờ, trước khi đi ngủ, chúng ta cùng hát một bài ca của trường.”

Nụ cười của các giáo sư khác chợt tắt lịm.

Cụ Dumbledore vẩy cây đũa thần của cụ, và từ đầu cây gậy tuôn ra một chuỗi nơ vàng, uốn lượn như rắn,kết thành chữ phía trên các dãy bàn. Cụ bảo:

“Mỗi người hãy tự chọn tông thích hợp với giọng của mình. Nào, chúng ta bắt đầu hát.”

“....”

Và cả trường gào lên:

“Hogwarts, Hogwarts,Hogwarts

Làm ơn dạy chúng tôi đôi điều

Dù chúng tôi già hói

Hay trẻ măng với đầu gối ghẻ

Đầu chúng tôi có thể nhồi nhét

Những điều thú vị

Bởi vì bây giờ chúng tôi trần trụi và đầy không khí

Ruồi chết và ít lông bụi

Hãy dạy chúng tôi điều gì đáng biết

Trả lại điều gì chúng tôi đã quên

Hãy làm hết sức mình

Phần còn lại chúng tôi tự lo

Và học đến khi đầu óc nhũn rữa.

Bài hát chấm dứt. Chỉ còn hai anh em Weasley vẫn gân cổ hát bằng cái giọng điệu lê thê đưa đám.

Sau khi hai đứa hát xong, cụ Dumbledore vỗ tay, chùi nước mắt và nói:

“Ôi, âm nhạc. Đó là phép mầu vượt qua mọi pháp thuật,mà chúng ta có thể làm được. Thôi, đi ngủ. Mọi người biến đi cho! “

Dân Gryffindor năm nhất theo Percy đi len qua đám đông đang trò chuyện, ra khỏi Đại Sảnh Đường, lên một cầu thang đá hóa cương. Bọn nhở xì xào lớn tiếng,chỉ vào các bức chân dung treo dọc trên tường.

Đột ngột, trước mặt chúng hiện ra một bó gậy đang bay lơ lửng trong không trung. Percy bước tới trước và những thứ đó bắt đầu nhào vô cậu.

“Đây là Peeves - một gã yêu tinh.”

Rồi Percy kêu lớn:

“Peeves, hiện hình đi.”

Tất cả chỉ nghe mộ tiếng gì đó khá thô, giống như tiếng bong bóng xì hơi đáp lại. Percy dọa:

“Coi chừng tôi méc Nam tước Đẫm Máu.”

“Ô ô, thật vậy sao! “

Bốp một cái, một gã bé choắt có đôi mắt ranh ma tăm tối và cái miệng rộng hoác hiện ra. Hắn vắt chân treo nguẩy và trôi lơ lửng cùng đám gậy. Với giọng yêu tinh tí tởn, hắ xuýt xoa:

“Ái chà, lính mới tò te. Vui đáo để!”

Triệu Thiên Dương lạnh nhạt liếc mắt con yêu một chút. Hắn mặc dù chưa muốn quản, nhưng giọng điệu này, thật làm người chán ghét.

“ Linh Hồn trói buộc! “ –Triệu Thiên Dương rút tay áo cây đũa phép, thì thầm. Hắn cũng chưa muốn lộ diện trước mặt mọi người, nên bí mật trừng phạt là được.

“Cái gì! … Tại sao ta không nhúc nhích được …” –Peeves hoảng hồn kêu to. Nó cảm giác một thứ vô hình đang trói buộc bản thân. Vốn là nửa yêu, nửa ma, Peeves thật sự không có bao nhiêu sợ hãi đối với bùa chú thông thường, trừ phi là cụ Dumbledore cấp bậc kia trở lên, sử dụng cổ ngữ mới khống chế được nó. Nhưng bây giờ, đột nhiên, lại có kẻ thi pháp, mà lại không ai phát hiện đước. Thật kinh khủng!

“Peeves, ngươi đang làm trò gì. Chẳng lẽ muốn ta cáo trạng Nam Tước.”

Percy tức giận lạnh giọng hỏi. Cái này yêu tinh không để mắt huynh trưởng, hắn cũng đành chịu. Nhưng ngay cả dùng Nam Tước Đẫm Máu cũng không hề dọa lùi được hắn, xem ra phải nói cụ Dumbledore chuyện xảy ra rồi.

“Ta … cũng muốn tránh … nhưng không được!” –Peeves mếu máo nói.

Mà, bây giờ nhìn kỹ lại, mọi người mới giật mình nhận ra. Hình như nó nói thật.

“Xem kìa, con ma giống như là bị cố định ngay tại không trung ấy. “ –Một đứa nhóc năm hai la lớn.

“Ừ! “

“Hoogan nói đúng. “

……

Cả đám xì xèo một chốc, đúng lúc Percy muốn đi ra bẩm báo với cô McGonagall thì Peeves động đậy được. Nó rít lên the thé: “ Là đứa nào cầm tao, sau này sẽ trả! “

“Ưm …!! “ –Peeves chợt tự bóp lấy cổ họng mình, như có cái gì đang siết chặt vậy.

Mọi người trợn mắt kinh ngạc nhìn lên. Dưới những cái nhìn đó, Con yêu tinh vội vàng nhảy vọt đi mất, dáng vẻ rất sợ hãi.

“Chuyện này! “ –Percy kinh ngạc lắp bắp. “ Có lẽ cần phải nói cụ Dumbledore biết.”

Nghĩ đoạn, lại tiếp tục dẫn đường cho bọn nhỏ. Cuối hành lang có treo bức chân dung một người đàn bà mập ú mặc áo lụa hồng. Bà hỏi:

“Mật khẩu?”

Percy đáp: “ Caput Draconis “

Bức chân dung tự lách mình qua một bên, để lộ một lỗ tròng trên tường. Tất cả chui vào đó.

Nam sinh được phân về một phòng ngủ riêng, và nữ sinh cũng như vậy.

Triệu Thiên Dương vẫy tay chào Hermione rồi đi mất. Nó được phân bạn cùng phòng với Harry, Ron cùng Dean!

Đêm đã khuya,ánh trăng cũng mịt mờ soi sáng từng vóc người nhỏ bé đang say sưa ngủ. Ngày mai, sẽ là một khởi đầu trọng đại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.