Chín giờ tối điểm, tại phòng sinh hoạt của nhà Gryffindor, có hai cái thân ảnh nho nhỏ đang lén lén chuẩn bị đi ra ngoài.
Ở đó, trong lò sưởi chỉ còn vài hòn than le lói, khiến cho những chiếc ghế bành trông như những khối đen thù lù. Hai bóng người đó sắp tới được chiếc cửa ẩn sau bức chân dung, thì bỗng một giọng nói vang lên từ chiếc ghế bành.
“Hai bạn không nên đi ra ngoài vào giờ này!”
Phía sau ánh đèn dầu lập lòe là hai thân ảnh có cao có thấp. Đó là Hermione cùng Triệu Thiên Dương.
Cái này, Triệu Thiên Dương cảm thấy nhức não quá mức. Tuổi trẻ quả là xung động, ngay cả khi hắn khuyên nhủ nhưng Hermione vẫn muốn can qua hai đứa kia. Không biết có phải là nội dung quán tính hay không, nhưng hắn gần như chắc tám chín phần, cô bé chẳng qua muốn dùng Mafloy để kiểm nghiệm tiến độ thực hành ma pháp của bản thân mà thôi.
Bởi vậy, giờ khắc này, hắn không phải đang ngồi tĩnh tọa trong phòng mà đứng ở ngoài đây.
Nên nhớ, hắn là bạn cùng phòng với Ron cùng Harry. Hai đứa nhóc kia lén lút trốn đi sao có thể qua được cặp mắt của hắn.
Harry bây giờ thì đang nôn nóng vì bị Hermione chặn ngang, nó nói:
“Chuyện này rất quan trọng HERMIONE! Bọn mình đã hứa là sẽ quyết đấu với Mafloy rồi. Nó liên quan đến danh dự của tụi này. Bạn đừng có ngăn cản nữa!”
Ron cũng không ngừng lúc lắc cái đầu nói: “ Đúng, tụi mình đi mau thôi Harry! “
“Thế nhưng … Ai dám chắc Mafloy sẽ đi đâu … Lỡ đây là nó lừa hai bạn thì sao …! “ –Hermione hơi mím môi cãi lại.
“Được rồi, Hermione. Em không cần cản đâu. Hai bạn ấy quyết tâm phải đi rồi. “-Triệu Thiên Dương ngăn lại cô bé, nhẹ nhàng nói - “ Có lẽ, sự tình không hề bết bát như em nghĩ.”
“Cảm ơn,Jack! “ –Harry cảm kích nhìn hắn. Rồi nó xoay người, tiến vội về bức chân dung.
“Khoan đã, Harry. “-Triệu Thiên Dương gọi với lại.
“Chuyện gì? “ –Harry cùng Ron quay đầu lại nghi hoặc hỏi.
“Tụi mình cũng muốn kiến thức một trận quyết đấu. Có lẽ chúng ta nên đi chung. “
“Thế nhưng...” –Harry lưỡng lự - “ Mấy bạn biết … đó là phạm quy … Mình phải đi.. Nhưng mấy bạn đâu cần. Nếu bị bắt, là khổ cả nhóm đấy.”
“Không sao.” –Triệu Thiên Dương cười cười và bảo: “ Hermione, cho họ thấy bùa chú mới của em mới tập thử đi. “
“Anh Jack, e.. m.. sợ không được.. Em mới chỉ dùng nó được vài lần thôi. “ –Hermione vẻ mặt bối rối, lắp bắp nói.
“Có anh đây, nếu không được thì anh sẽ giúp. Em chỉ việc làm mà thôi, đừng lo lắng về điều đó. Mà lại, em chẳng lẽ không muốn kiểm nghiệm bản thân sao?”
Hermione khuôn mặt nhỏ nhắn như có điều suy nghĩ, cô bé nhẹ gật đầu, quay sang hai đứa kia và bảo:
“Mấy bạn,đi ra khỏi phòng đi, rồi mình sẽ thi phép!”
Thế là bốn đứa tụi nó túm tụm chui ra khỏi cái bức tranh bà Béo. Mà hình như bà cô mập này đã đi chơi đêm thì phải, để lại bức tranh trống trơn không một bóng người.
“Được rồi, … “ –Hermione nhìn quanh, hít một hơi thật sâu để ổn định tâm lý, cô bé quay sang nói: “ Mấy người đứng chụm lại một chút.. Đúng rồi đó. “
Cô bé rút từ trong áo chùng ra cây đũa phép của mình, vẩy nhẹ một cái qua bốn người, miệng thì thầm: “ Ẩn hình, biến! “
“Xèo..xèo..!” –Một làn khói mỏng nhẹ bay thoát ra từ đầu đũa, nhẹ nhàng quấn quanh cả bốn người.
“A, cái này, thật là kì diệu! “ – Harry kinh ngạc thốt lên. Bây giờ, nó dường như đã hòa vào cảnh vật xung quanh. Chính vậy, bùa phép này không phải là ẩn thân tuyệt đối, vì Hermione vẫn chưa thể nào đến được cấp độ đó. Nhưng chỉ cần đổi màu giống tắc kè để ngụy trang vào hoàn cảnh xung quanh là dư sài.
“Hermione, bạn học được mấy câu chú này ở đâu ra vậy? Mình nhớ là trong sách giáo khoa lớp này không hề có nó.” –Ron vừa loay hoay cánh tay biến mất của mình vừa hỏi dò.
“Ưm.. thật ra.. cái này là anh Jack bày mình. Anh ấy còn dạy mình khá nhiều bùa chú nữa, theo mình biết, hình như là năm hai hoặc năm ba mới học được.”
“Cái gì!!!” –Ron cùng Harry kinh ngạc kêu lên - “ Bạn,.. nói là thật.”
Cả hai lập tức quay ngoắt về phía Triệu Thiên Dương, vẻ mặt sùng bái. Harry nói: “ Jack, không ngờ cậu chẳng những max điểm bài tập trên lớp mà ngay cả khóa học năm trên cũng đã làm được rồi.”
“Quản chi, Harry, cậu không nhớ là lão Snape cũng không bắt bí được bạn ấy à! “ –Ron vẻ mặt hâm mộ nói.
“Ờ ha.” Harry như sực nhớ ra cái gì. Nó nghiến răng trèo trẹo: “Cái lão dơi già kia, trừ mình không ít điểm rồi đó. Cứ tưởng Gryffindor đều bị lão bắt nạt...Hừ. Cũng may là có Jack!”
Nói đến cái việc này cũng là một sự tình khá trọng đại.Mới tuần vừa rồi, trong một tiết độc dược, thầy Snape đã “vô tình “ hỏi Triệu Thiên Dương một loạt câu hỏi hóc búa, mà theo hắn biết, đó không phải là năm một có thể tiếp xúc được. Hăn không chắc đây có phải là chỉ thị của Dumbledore hay không, nhưng hắn không ngán cái này.
Tuy nhiên, đến lúc lão giao cho hắn một đống bài tập thêm ngoài đinh mức cùng cường độ khác biệt, thì Triệu Thiên Dương đã bùng nổ.
Mà sau một loạt cái đợt vấn đáp, cuối cùng lão dơi già đã phải thỏa hiệp. Lão nói rằng, qua trắc thí thì kiến thức của hắn đã rất ổn định. Nếu như có thể hoàn thành được đống bài tập này, hắn có thể được miễn giảm trên lớp.
Phải biết lúc ấy lời thầy Snape nói ra đã gây chấn động không chỉ năm một mà còn cả các anh chị lớp lớn nữa.
Mọi người đều bàn tán xôn xao về điều đó.
“Còn hai bữa nữa là tới tiết độc dược lại. Thật ngóng trông vẻ mặt lão khi thấy mình thất bai. Mà này.. Jack.. Cậu đã hoàn thành đống kia bài tập chưa. “ –Ron tò mò hỏi.
“Xong hết rồi! “ – Triệu Thiên Dương gật đầu. Tay hắn chỉ về phía trước. Tụi nó đã tới nơi!
Theo sát những bức tường kín, tụi nhỏ né tránh ông thầy giám thị Filch cùng con mèo là bà Norris. Tụi nó tiến tới một căn phòng nhỏ ở tầng số hai.
Phía trong, hình như đã có mấy bóng người đứng sẵn.
Đó là Mafloy cùng hai đứa bạn của nó, Grabbe và Goyle!
…………………………………………………………………………………………………
“Dường như tụi nó đã chờ trước cả chúng ta? “ –Ron thì thầm khi bốn đứa cùng tiến vào trong.
Lũ Mafloy đang ngồi thì giật mình vì tiếng động đằng trước. No ngoái đầu và trông thấy bọn Harry.
Khuôn mặt nó lạnh lùng cười, bỗng có chút co rụt lại khi chạm đến ánh mắt của Triệu Thiên Dương. Nhưng nagy tức khắc, nó liền né qua.
Tiến lên phía trước, mặt đối mặt với nhau, nó quát:
“ Potter, tụi bay cũng có gan tới sao? Tao nghĩ là đống như mày phải chui nhủi ở nhà vì sợ hãi rồi chứ! “
“Im mồm, Mafloy.” – Ron gầm lên – “ Tụi mày đừng có tưởng bở, hôn nay đấu một trận
để xem ai là kẻ thắng cuộc.”
“Ồ, vậy sao..!” –Mafloy mặt khinh khỉnh nói – “ Mày cũng tự tin gớm ha,Weasley, tao không hiểu mày lấy đâu ra lực lượng để khiêu khích tao trong khi lại chẳng có tài năng gì. Thằng Potter thì tao còn công nhận dũng khí cùng khả năng bay của nó. Mày có cái gì? “
“Ta.. o.. có …! “ –Mặt Ron đỏ lên vì tức giận. Nó lắp bắp một hồi nhưng không thốt lên được chữ nào, vì sự thật vốn dĩ là như thế.
“Đủ rồi Mafloy. “ Harry cắt ngang – “ Bọn tao đến để đấu, chứ không phải để tranh tài mồm mép. Mày đã sắn sàng chưa? “
“Tao … Dĩ nhiên. Thế nhưng tao hỏi một câu, sau lưng mày hai vị là như thế nào, đừng nói là mày chuyên thêm trợ thủ nhá. Bên tao chỉ có ba người, mà bên mày tận bốn tên … Ha ha! “
Harryl liếc nhìn sang Triệu Thiên Dương cùng Hermione. Nó vừa định mở lời thì Triệu Thiên Dương đã cướp lời nói trước:
“Bọn ta chỉ là tọng tài chứng kiến. Sẽ không can thiệp vào cuộc đấu của hai người. Như vậy được rồi chứ. Còn theo quy tắc trợ thủ quyết đấu,mỗi bên chỉ cho phép thêm một người nữa. Harry sẽ chọn Ron, mày chọn ai?”
“Tao chọn … Goyle! “ –Mafloy hơi ngập ngừng rồi làm quyết định. Theo nó thây, mặc dù hai tên này chỉ số IQ giống heo đồng dạng nhưng cũng có chút chênh lệch nho nhỏ Dĩ nhiên, Goyle là kẻ may mắn được chọn.
“Tốt.” –Triệu Thiên Dương nói – Vậy chúng ta bắt đầu nhanh để không bị lão Filch phát hiện. Mời hai người bước ra phía trước chào nhau để tiến hành quyết đấu nghi thức.
Mafloy lạnh lùng bước lên, Harry cũng theo sát sau. Hai đứa hì hè mắt với nhau …
“Phù thủy vào vị trí! “ –Triệu Thiên Dương kêu lên.Hai thằng vội chạy vọt về tư thế tấn công.
“Bây giờ.. tao đếm từ một đến ba. Tụi mày nghe ba, tức là chiến đấu bắt đầu. Một … hai …. “
Cả Harry cùng Mafloy vẻ mặt căng thẳng cả lên, chỉ chờ một tiếng thoát ra từ phía Triệu Thiên Dương.
“BA!!! “
“Oành! “ … “Exxperlimus! “- Harry gào lên, tay vung vẩy cây đũa phép. Ngay lập tức, một chùm sáng xanh biếc màu nước biển phóng ra từ cây đũa nó tiến về phía Mafloy.
“Cà khoẹo! Phản chú! “ – Mafloy cũng nhanh không kém, nó xoay người lại, một đạo chú màu lam tím hoa lệ bay tới, va chạm cùng cái kia xanh biếc chú!
“Bùng! … Chíu! “
Âm thanh vang dội thoát ra. Khiến cho mói người ở đây phải nhăn mặt.
“Chết tiệt! Tiếng Động quá to. Anh Jack! Em nghĩ giám thị Filch sắp phát hiện rồi! Em nghe có tiếng bước chận vọng lại từ đằng xa.” – Hermione khuôn mặt lo lắng thét lên.
“Tụi bay mau kết thúc trận đấu nhanh đi. “ –Triệu Thiên Dương lập tức quay đầu lại nói
“ Nếu bị giám thị bắt, là xui cả nhóm đấy.”
“Đúng, Harry, tụi mình nhanh đi thôi. “ – Ron cũng vội vã thúc giục.
CẢ Harry cùng Mafloy đều mang vẻ mặt tiếc nuối. Vì tụi nó còn chưa chiến được thêm bao nhiêu câu chú cả.
“Harry, tiếp một chiêu của tao. Rồi đi. “ –Mafloy bỗng gào lên, tay nó phát mạnh một cái:
“ Bùa choáng. “
Vừa phát xong, mặt của Mafloy tái mét lại. Nó xoay đầu không hề để ý tới bốn người kia
“ Chạy, Grabbe, Goyle! “.
“Chết tiệt, Mafloy! “ – Ron quát lên. Tia sáng màu vàng nhạt đã bắn thẳng tới ngay lúc bọn họ không hề để ý. Nếu Harry bị trúng cái này, chỉ sợ sẽ bị giám thị tóm ngay.
“Bong.. Oanh! “- Ngay khoảnh khắc ấy, một bóng người nhảy ra chắn ngay giữa chúng cùng câu chú. Đó là Triệu Thiên Dương. Hắn vung nắm đấm lên, đánh thật mạnh vào tia sáng vàng vang đang bay tới gần họ.
“Bụp … Xèo xèo …!” – Trong ánh mắt sửng sốt của tất cả mọi người, câu chú của Mafloy bị khựng đứng lại, dần dần tụ lại thành một đốm nhỏ rồi biến mất.
“Chạy mau. Còn ngây ở đó làm gì! “ –Triệu thiên Dương quát lên, nắm chặt lấy tay của Hermione phóng vọt ra một đầu cửa khác. Harry cùng Ron cũng vội vã phóng theo.
(Còn nữa …..!)