Thần Cấp Triệu Hoán Sư

Chương 66: Chương 66: Rừng Cấm (2)




Triệu Thiên Dương lặng lẽ rời đi Hagrid đội ngũ, hắn thật sự không muốn cùng Snape chạm mặt, càng không muốn bị đối phương bắt thóp, dù sao Triệu Thiên Dương vẫn còn đang là học sinh tại Hogwarts.

“Đến là để bảo vệ Harry sao?”- Triệu Thiên Dương thì thầm. Hắn khẳng định cho dù cụ Dumbledore không đề xuất thì Snape cũng sẽ ra ngoài trông chừng. Mặc cho ghét cay ghét đắng Harry, nhưng Triệu Thiên Dương dám khẳng định, nếu có bất cứ việc gì xảy ra, Snape chắc chắn là người đầu tiên lao ra vì thằng nhóc.

Dẫu không ưa gì tính cách của Snape, Triệu Thiên Dương vẫn tương đối kính trọng lão, sẵn sàng vì người yêu đã mất xả thân cho con trai của kẻ thù, không phải ai cũng đủ sự vị tha để thực hiện điều đó.

Triệu Thiên Dương nhìn bên cạnh Dain, ra hiệu cho nó đi theo sau mình.

“Chúng ta muốn đi đâu, cùng một chỗ tìm bạch kỳ mã hả?”-Dain không hiểu hỏi.

“Có bác Hagrid là đủ rồi! Bác ấy so với chúng ta am hiểu hơn nhiều về việc trị thương. Hi vọng nhỏ bạch kỳ mã kia vẫn còn sống.” Triệu Thiên Dương nhàn nhã tại rừng cấm bên trong dạo bước, hắn hiện tại có rất nhiều thời gian đi thu thập dược thảo, nguyên bản trì trệ không tiến ma dược, cũng nên bắt đầu khôi phục bình thường thí nghiệm.

Nếu như có thể đạt được một đầu Bạch Kỳ mã thi thể, vậy thì càng thêm hoàn mỹ!

Triệu Thiên Dương một mực từ trên thị trường giá cao mua sắm vật liệu, hắn tích lũy tiền tài một chút chỉ sợ đã không chịu nổi, ma dược cùng luyện kim thí nghiệm đều là phi thường đốt tiền, một lần thí nghiệm thất bại, liền có thể tiêu tốn mấy chục thậm chí mấy trăm Galleons!

Ánh trăng bàng bạc soi chiếu trên mặt đất, giờ đây lộ rõ ra từng vết chân khập khiễng của một con vật đang bị thương nặng.

“Cậu cho là cái gì đang tấn công những con vật thần thánh này?”-Dain thì thầm với Triệu Thiên Dương. Hai mắt nó luôn quay quanh, đôi tai vểnh lên trông chừng mọi tiếng động bên cạnh.

“Anh thật muốn biết …?”-Triệu Thiên Dương dừng bươc một chút, hỏi: “ Đôi khi, hiểu quá nhiều điều không hề là một việc tốt chút nào!”

“Tôi vẫn muốn biết!”-Dain ngập ngừng một chút rồi trả lời. Có thể thấy nó khát vọngcó được đáp án đến mức nào.

“Là Voldemort!”

“Cái gì?” –Dain không khỏi giật bắn mình, giọng nó run run một chút … “Cậu nói là thật sao … Nhưng Kẻ Đó đã chết rồi cơ mà. Không phải mọi người đã xác minh như vậy sao?”

“Không, hắn còn chưa có chết, nhưng bây giờ đã suy yếu cùng người khác chung đụng một kẻ thân thể, lay lắt bám víu lấy sự sống, so một con chó còn muốn không bằng!” Triệu Thiên Dương giễu cợt nói: “Vì mạng sống, hắn cùng người hầu đều cần Bạch Kỳ mã máu đến kéo dài sinh mệnh!”

“Tất cả, bọn hắn săn giết những cái kia thánh khiết sinh vật!” Dain tức giận nói.

“Rất bình thường, nhưng cũng rất ngu xuẩn, Bạch Kỳ Mã máu tươi mang theo rất đáng sợ nguyền rủa, lời nguyền này có thể làm cho một người sống sót, dẫu cho một chân bước vào quan tài. Nhưng nó đánh đổi bằng việc người trở thành một đầu nửa chết nửa sống sinh mệnh.” Triệu Thiên Dương trầm thấp nói: “Trên thực tế, không có người minh bạch, thuần kết, yếu đuối bất lực Bạch Kỳ Mã nhận tự nhiên che chở, nhưng ngươi nhẹ tay giết chết một đầu Độc Giác Thú thời điểm, linh hồn liền lại nhận nguyền rủa. Cho nên, tôi xưa nay sẽ không làm ra loại chuyện ngu xuẩn này, kia so còn sống còn muốn thống khổ.”

“Đó là điều thế tất sao? Chỉ có tham sống cùng cực và không muốn chết người mới sẽ làm điều đó. Lạm dụng hành vi tàn ác như vậy!”

“Nhưng hắn giết không chỉ một đầu!”

“Vậy mới nói là tội nghiệp nặng nề!”

Triệu Thiên Dương lầu bầu nói: “Nếu như chúng ta tìm tới nó thời điểm còn chưa có chết, tôi sẽ đem hết toàn lực viện binh về tính mạng của nó. Nếu như chết rồi, kia thi thể, liền làm thí nghiệm vật liệu đi! Anh sẽ không có ý kiến chứ, Dain?”

“Đến lúc đó tôi sẽ coi như không thấy gì …!”

“…”

“Nhanh lên, theo tôi “-Triệu Thiên Dương sử dụng ma pháp lập lòe, chiếu sáng lối đi có vương vấn vết máu bạc của con kỳ mã.

“Nó tiến vào nơi này, chúng ta nhất định phải theo sát mau lên.”- Dain thúc giục, vẻ mặt cực kì nôn nóng.

Hai người chạy đến thời điểm, họ phát hiện con Bạch Kỳ Mã đã lung lay sắp đổ, nó quay đầu nhìn xem Triệu Thiên Dương một chút rồi ngã khuỵu xuống đất.

Thật đáng tiếc, nó chết rồi, một loại đáng sợ ma pháp đánh xuyên qua da của nó, lại tăng thêm cả một đoạn đường dài chạy nguyên nhân, mới ngược lại ở chỗ này, nó đã hao hết tất cả lực lượng!” Triệu Thiên Dương không có đụng vào Bạch Kỳ Mã, nhưng từ miệng vết thương ở bụng liền có thể phán đoán đại khái nguyên nhân cái chết, Bạch Kỳ Mã làn da có được rất mạnh kháng ma hiệu quả, ngoại trừ cường đại hắc ma pháp bên ngoài, cơ hồ không có bao nhiêu đồ vật có thể tổn thương bọn chúng!

Đột nhiên, một tiếng sột soạt rõ to vang lên từ đằng sau lùm cây. Có kẻ đang lại gần nơi này!

“Trốn mau … Dain! Người tới không có ý tốt đâu.”-Triệu Thiên Dương thì thầm, khoát nhẹ ẩn thân chú lên cả hai.

“Đó là thứ quỷ gì?”-Dain thì thầm dưới lớp bùa phép.

“Suỵt!” –Triệu Thiên Dương đưa tay lên môi thủ thế với nó. Hắn cũng không nề hà gì với tên sắp đến.Thân thể mạnh mẽ làm cho Triệu Thiên Dương tràn đầy sự tự tin. Cho dẫu hàng trăm tia chú bắn tới hắn cũng có thể né được. Thậm chí là ngạnh kháng. Tất nhiên Averder Kadaver loại này chết người thì không nên dại dột mà thử. Triệu Thiên Dương vẫn chưa nắm chắc liệu hắn có kháng được lời nguyền chết chóc này hay không.

Nếu suy nghĩ của hắn là đúng, Voldermort liền sẽ hiện thân chỉ trong chốc lát. Nơi này sẽ lập tức biến thành chiến trường. Dain quá nguy hiểm khi ở đây. Cậu ta chỉ là một con non trong tộc đàn và chưa hề trưởng thành.

“Jack …Nhìn … Kẻ đó là người hay quỷ?”-Dain nhỏ giọng run run hỏi hắn.

Triệu Thiên Dương đưa mắt nhìn lên, dưới những tia sáng trắng bạc từ ánh trăng len lỏi qua các ngọn cây, không khó khăn gì để nhận ra một cái bóng đen lờ mờ đang tiếp cận thi thể Bạch Kỳ Mã. Nó vòng quanh một chặp, dường như để xác định là không có ai ở chung quanh, và rồi nó cúi người xuống … Chuẩn bị hút máu!

“Chíu …!”

Một tia sáng màu vàng sẫm bay thẳng về tên trùm đầu, nó như phát ra từ hư vô, không một vệt tích vậy.

“Oành!” Cái bóng bay vèo về một phía, ngã chổng vó, đũa phép trong tay áo lung lay suýt rớt ra.

Hắn cảnh giác đưa mắt về phía vừa phát ra sự tấn công, giương cao cây đũa phép của mình.

Một tia sang màu xanh nhạt lóe sáng, nó bay nhanh như tia lửa điện, xuyên thấu qua khoảng không gian lạnh buốt, bắn thẳng về một phía. Nhưng ở đó không hề có ai.

“Đang tìm người hả …!”

Giọng nói đột ngột cất lên đằng sau kẻ lạ mặt. Hắn vội vung cây đũa xoay người lại. Nhưng tất cả là quá chậm chạp.

“RẦM….!”-Một tiếng va chạm cực lớn vang lên, trong con mắt kinh ngạc của tên nhân mã đang đứng ở phía xa xa, cả thân hình choàng áo đen của tên phù thủy hắc ám bay vèo vèo, không hề có một chút lực kháng cự, đập thật mạnh vào một thân cây cách đó năm,sáu mét.

“Thật yếu a!” –Triệu Thiên Dương thì thầm. Hắn đã vận dụng chưa tới một thành sức mạnh của bản thân, nhưng không ngờ tên phù thủy này yếu đuối đến vậy. Không, là giáo sư Quirrelle mới đúng. Thần thức của hắn chỉ cần quét một cái là đã phát hiện chân diện mục ẩn đằng sau tấm vải đen.

“Đồ vô dụng!” –Một tiếng rít the thé từ chính cái tên kia vang lên, dường như quở trách sự bất lực của chính hắn vậy.

“Hộc!” – Hắn phun ra một búng máu thật lớn. Nhìn thật sâu vào Triệu Thiên Dương rồi biến mất trong màn đêm tối.

Triệu Thiên Dương bỗng đẩy nhanh Dain ra một phía, tay phải phất lên, tung ra khối rubic mà lần trước hắn dùng để xua đuổi nhện khổng lồ.

“Vù …!” – Một tia sáng màu xanh lại lần nữa lóe lên, nó bay thẳng và va chạm cùng rubic, ngay chỗ bọn họ vừa mới đứng.

“Rắc … “-Khối rubic vang lên tiếng kêu nho nhỏ, nó bị đánh bật ra bởi chết chú, nhưng đồng thời cũng cản lại lời nguyền đó. Triệu Thiên Dương vung tay thu lại ngay khối rubic. Hắn dùng thần thức quét ngay địa phương vừa rồi, nhưng chung quanh rõ ràng chỉ còn thấy bóng dáng của mấy người lão Hagrid cùng thầy Snape đang chạy tới.

“Đi thôi..!”- Triệu Thiên Dương kéo tay Dain, vụt biến mất. Lần này chủ quan thả mất tên kia. Nhưng cũng không hề gì, vì lão đó chẳng thể nào chạy đi đâu ngoài trường Hogwarts được cả. Triệu Thiên Dương nghĩ thầm, hắn đang chuẩn bị rời đi cái nơi thị phi này.

“Sột soạt…!” –Bụi cậy lại xào xạc, có người lại tách ra nó tới đây. Dain đã chạy đi về chỗ ẩn nấp, Triệu Thiên Dương nhìn nhìn một hồi, thì ra đó là Snape!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.