Thần Chết Mỉm Cười Bà Xã Sát Thủ Của Tổng Tài Hắc Đạo

Chương 74: Chương 74: Lòng Tốt Không Được Cảm Kích




Một lúc sau, ba người xuất phát. La Bích Như và Trần Ngọc nhiên đi phía trước, còn An Tịnh Tuyết vẫn thong thả chậm rãi đi đằng sau. So sánh với sự háo hức của Trần Ngọc Nhiên hay sự lo lắng ngầm của La Bích Như, cô mang tâm trạng cực kì thoải mái. Đối với An Tịnh Tuyết mà nói, hai ngày vừa qua thật sự quá nhàm chán. Vì thế, tuy biết La Bích Như đang có âm mưu quỷ kế nào đó, cô vẫn nhận lời đề nghị của cô ta. Cuộc sống đó nha, không có chút kích thích là không được đâu, sẽ buồn chết đó.

La Bích Như vừa ứng phó với đủ mọi câu hỏi từ Trần Ngọc Nhiên, vừa không ngừng để ý An Tịnh Tuyết và tình hình xung quanh. Ngay khi phát hiện địa điểm cô ta gài bẫy còn không xa nữa, La Bích Như liền tiến hành bước thứ hai của kế hoạch.

“Đúng rồi, Nhiên Nhiên, cậu đã mang đủ film chưa?”

Trần Ngọc Nhiên nghe vậy liền cười một tiếng, khẳng định đáp:

“Đương nhiên, mình mang đến tận ba cuộn đó, còn bỏ vào trong túi áo…”

Chưa nói hết câu, sắc mặt cô ta liền lập tức xấu đi. Bởi vì, cánh tay vừa chạm vào túi áo khoác của cô ta không hề cảm nhận được bất kì vật lạ nào, giống hệt như việc bỏ ba cuộn film vào trước đó là ảo giác của cô ta vậy.

“Sao có thể, mình nhớ rõ ràng là đã bỏ vào rồi mà!” Trần Ngọc Nhiên kinh ngạc la lên, thái độ vô cùng nóng nảy. Cô ta thật sự không muốn phải quay về rồi đến đây một lần nữa, việc chịu nắng nóng suốt bốn mươi phút qua đã đủ khiến cô ta phát điên rồi.

La Bích Như đã sớm biết cô ta sẽ có thái độ như vậy nên không hề bối rối nói ra lời thoại đã chuẩn bị sẵn:

“Hay là để mình trở về lấy giúp cậu nhé. Dù sao mình cũng đang có ý định lấy thêm vài chai nước khoáng.”

Trần Ngọc Nhiên nghe xong đương nhiên cực kì vui vẻ. Cô ta cảm kích nhìn La Bích Như, nói:

“Phiền cho cậu rồi, Bích Như. Thật là, do mình đãng trí quá.”

An Tịnh Tuyết thu hết cảnh này vào tầm mắt, miệng không khỏi nhếch lên một đường cong trào phúng. Nếu Trần Ngọc Nhiên biết được ba cuộn film kia là do ai lén lấy ra, không biết sẽ có phản ứng như thế đây. Hành động của La Bích Như dù sao cũng không qua nổi mắt cô, chỉ là cô không biết cô ta đang có âm mưu gì thôi. Xem ra, chuyện này càng lúc càng thú vị rồi.

La Bích Như phát hiện An Tịnh Tuyết đang nhìn mình, không khỏi rụt người một chút. Không lẽ, con nhỏ đó đã biết được chuyện gì rồi sao? Không, không thể nào, nhất định là do cô ta thần hồn nát thần tính mà thôi.

“An đồng học, cậu có muốn lấy thêm thứ gì không, sắn tiện mình cầm đến luôn.”

Trần Ngọc Nhiên đứng bên cạnh nghe vậy liền khó chịu ra mặt, lập tức lớn tiếng phản đối:

“Sao cậu phải lấy đồ giúp cô ta chứ. Cô ta không có chân sao, tự trở về cũng được mà. Bích Như à, cậu đừng dùng lòng tốt của mình cho loại người đó, cô ta sẽ không cảm kích cậu đâu.”

“Nhiên Nhiên…”

Nghe xong những lời vừa rồi, An Tịnh Tuyết lại không hề có chút tức giận nào. Bù lại, cô nhìn Trần Ngọc Nhiên và La Bích Như như nhìn hai tên hề mua vui, thậm chí còn thiếu chút nữa vỗ tay khen hay. Đây chẳng lẽ là truyền thuyết bị người ta đem bán còn giúp đếm tiền đây sao, vị tiểu thư Trần Ngọc Nhiên này đúng là cực phẩm nha.

Một cơn gió bỗng nhiên thổi qua, ánh mắt An Tịnh Tuyết liền lóe lên một tia sắc lạnh nhìn về phía rừng cây gần đó. Cô liếm môi, sự khát máu lập tức trỗi dậy trong cơ thể. Không ngờ chỉ trong vòng hai ngày ít ỏi mà cô đã gặp được nhiều phiền phức thế này. Chỉ là, có người đưa lên tận cửa để giết thì cũng không tệ lắm. Dù sao, so với việc phải đi săn mồi, cô vẫn thích để con mồi tự đến hơn. Biết sao đây, tính cô vốn rất lười nha.

Sau khi An Tịnh Tuyết quay đầu sang chỗ khác, đằng sau những thân cây rậm rạp bỗng truyền ra tiếng nói rất nhỏ:

“Này, con nhỏ đó vừa nhìn chúng ta sao?”

“Xì, mày đừng chọc cười tao, sao nó có thể phát hiện ra chúng ta được chứ. Chẳng qua chỉ là một con nhóc miệng còn hôi sữa mà thôi, đừng có nhát cáy như vậy.”

“Nhưng mà tao cứ cảm thấy nó nhìn chúng ta nha?”

“Thôi đi, đừng nói lung tung nữa. Mày mau chuẩn bị đi, chút nữa đợi con nhỏ kia đi rồi thì ra tay. Cẩn thận một chút, hỏng việc là không có tiền thưởng đâu.”

“Biết rồi, dù sao đây cũng đâu phải lần đầu tao làm việc này…”

Tiếng nói trong rừng tắt hẳn, La Bích Như cũng đã thành công viện cớ rời đi. Lúc này, nếu không kể đến những kẻ đang lén lút ẩn nấp kia, trong khu vực này chỉ còn An Tịnh Tuyết và Trần Ngọc Nhiên. Trần Ngọc Nhiên hiển nhiên là không vui vẻ với tình trạng này, cô ta thật sự ghét cay ghét đắng việc phải ở chung với An Tịnh Tuyết.

“Này, tôi khuyên cô tốt nhất không nên đến đó.”

Thấy Trần Ngọc Nhiên có ý định muốn đến cánh rừng kế bên để tránh nắng, An Tịnh Tuyết không khỏi có hảo tâm nhắc nhở một chút. Tuy nhiên, vị tiểu thư nào đó hoàn toàn không cảm kích cô.

“Tôi muốn làm gì là quyền của tôi, không đến lượt cô quản đâu. Hừ, đừng tưởng cô học giỏi một chút là muốn lên mặt dạy đời ai cũng được!”

An Tịnh Tuyết cười khổ, nhân phẩm của cô thật sự kém như vậy sao, hay là do đầu óc của Trần Ngọc Nhiên có sức tưởng tượng quá phong phú. Thôi kệ, nếu người ta đã muốn đi tìm chết, cô cũng không còn cách nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.