Thần Chết Mỉm Cười Bà Xã Sát Thủ Của Tổng Tài Hắc Đạo

Chương 42: Chương 42: Nghi Ngờ Điểm Số




“Bốp bốp bốp…”

Tiếng vỗ tay đơn điệu của Lương Đống vang lên, cả lớp không một ai hưởng ứng ông ta. Lúc này, Lương Đống mới phát hiện ra bầu không khí trong phòng không bình thường, Thịnh Diệp Kiêu bên cạnh ông ta cũng vậy.

Trái ngược với cô em gái Thịnh Diệp Hân kiêu căng ngu ngốc của mình, Thịnh Diệp Kiêu lại cực kì thông minh khôn khéo. Dáng vẻ bên ngoài của hắn khá ưa nhìn, tuy không được xếp vào hạng đẹp trai nhất nhưng lại có nét đẹp rất riêng. Đường nét khuôn mặt hắn vô cùng ôn hòa, ánh mắt trong sáng mát lành như nước hồ thu, cả người dường như được bao phủ bởi một luồng hơi ấm vô hình. Loại đàn ông thuộc mô tuýt dịu dàng ổn trọng như thế này thì hiếm người con gái nào cưỡng lại được, có lẽ đó là lí do tại sao bao nhiêu phi vụ phạm tội của hắn ta luôn thành công tốt đẹp chăng?

Tư Vân Diệp nở nụ cười ngọt chết người, ánh mắt cố tình không rời bóng dáng của Thịnh Diệp Kiêu trên bục giảng nửa giây. Thịnh Diệp Kiêu rất nhanh phát hiện ra cô đang theo dõi mình, môi mỏng khẽ tạo thành một đường cong ôn nhuận như để đáp lại. Sau đó, hắn ta dùng giọng nói du dương như đàn violin của mình mà nói:

“Chào cả lớp, thầy là Thịnh Diệp Kiêu, sau này sẽ phụ trách một phần ba tiết toán và tiếng anh trong tuần của các em. Khi nhận công việc này, thầy đã rất mong đợi được gặp các em, nhưng bây giờ mới thấy hình như các em không chào đón thầy lắm thì phải…”Khuôn mặt vốn ấm áp lại bị nhiễm thêm nét u buồn và thất vọng man mát càng khiến Thịnh Diệp Kiêu thêm điển trai.

Rõ ràng câu nói của hắn ta rất có tác dụng, các học sinh, nhất là học sinh nữ bắt đầu hồi tỉnh lại, từ trạng thái kinh ngạc há hốc bỗng chốc biến thành má hồng e thẹn, trông cực kì xuân sắc. Tư Vân Diệp không khỏi thầm than Thịnh Diệp Kiêu cao tay, xem ra con mồi mới của hắn ta sẽ rất nhanh xuất hiện thôi.

Với cương vị là lớp trưởng, La Bích Như cố gắng bình ổn cú sock của mình, vội vàng đứng dậy nói xin lỗi với Thịnh Diệp Kiêu:

“Thưa thầy Thịnh, không phải đâu ạ. Cả lớp chúng em thấy thầy còn vui mừng không kịp, sao có thể không chào đón thầy đây. Chẳng qua là chúng em hơi bất ngờ vì việc bạn An Tịnh Tuyết đạt điểm tối đa bài kiểm tra thực lực nên chưa kịp phản ứng, em thay mặt cả lớp xin lỗi thầy, mong thầy thứ lỗi cho lớp chúng em.”

La Bích Như vốn có vẻ ngoài xinh đẹp yếu ớt, nay còn kết hợp với giọng nói đầy thành khẩn khiến người ta hận không thể ôm cô ta vào lòng an ủi ngay lập tức. Vì thế, chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi cả lớp cũng lập tức hùa theo cô ta xin lỗi Thịnh Diệp Kiêu cả.

Thịnh Diệp Kiêu thấy cảnh tượng này liền vội vàng xua tay, trên môi xuất hiện nụ cười dịu dàng đầy ấm áp.

“Thầy chỉ đùa thôi, các em không cần phải nghiêm trọng thế đâu. Sau này thầy trò chúng ta cùng giúp đỡ nhau tiến lên nhé, được không?”

Tiếng vâng dạ đồng thanh vang lên, âm thanh lớn đến nỗi mấy lớp bên cạnh cũng phải giật mình. Lương Đống thấy học trò của mình chào đón Thịnh Diệp Kiêu như vậy liền vô cùng khó chịu và ghen tị. Lão ta dạy học bao nhiêu năm rồi mà có lần nào được đám thiên kim thiếu gia này tôn trọng đâu, không ngờ một tên oắt con hỉ mũi chưa sạch này lại có thể. Hừ, nếu không phải do sợ sức ép của Thị Trưởng, ông ta mới không để tên oắt này chen chân vào bát cơm của mình đâu.

Đột nhiên, ánh mắt Lương Đống lóe lên. Nếu đám học trò này đã không coi ông ta ra gì, ông ta cũng không cần phải để chúng vui vẻ, không phải sao? Ngay lập tức, Lương Đống rút bài kiểm tra của An Tịnh Tuyết ra, đưa lên cao rồi nói:

“Các em nhìn xem, đây chính là bài kiểm tra của trò An Tịnh Tuyết làm hôm qua. Tôi không ngờ mình lại may mắn có được một học trò thiên tài như vậy, tất cả các câu hỏi đều đạt điểm tối đa, không sai một li, hơn nữa phương pháp giải cũng vô cùng ngắn gọn xúc tích. 200 điểm, lần đầu tiên sau hai mươi năm học viện chúng ta mới có một học trò đạt điểm trọn vẹn của bài kiểm tra thực lực, thật khiến người ta vui mừng mà. Trò An Tịnh Tuyết, thầy hiệu trưởng khen em rất nhiều đấy, còn muốn tổ chức một buổi lễ tuyên dương em nữa đó…”

Lương Đống vô cùng hài lòng khi nhìn thấy từng gương mặt bên dưới bắt đầu biến dạng, không phải lũ nhóc kiêu ngạo chúng mày luôn coi thường An Tịnh Tuyết sao, giờ thì tốt rồi, bị người ta dẫm nát hết mặt mũi. Ha ha, quả nhiên là rất hả dạ mà!

“Hừ, ai biết được có gian lận hay không? Thầy à, thầy đừng nói là thầy cố tình cho nó đề dễ nhá!” Trần Ngọc Nhiên lớn giọng châm chọc.

Có Trần Ngọc Nhiên dẫn đầu, rất nhanh sau đó cả lớp đều ồn ào bàn tán theo, ai cũng nói An Tịnh Tuyết gian lận. Chỉ có duy nhất La Bích Như vẫn cắn răng im lặng, ánh mắt nhìn xuống mặt đất đầy vẻ căm hận cùng ghen ghét. Cô ta đương nhiên biết An Tịnh Tuyết không hề giở mánh khóe, cũng biết đề kiểm tra đó khó đến mức nào. Nghĩ đến thực lực của hai người quá mức chênh lệch, La Bích Như liền xấu hổ đến mức muốn trốn đi. Cũng may việc cô ta thông đồng với phó hiệu trưởng cố tình ra đề khó không nói với bất kì ai, nếu không thì…thật chẳng còn mặt mũi nào ra ngoài nữa.

Lương Đống nghe thấy lời châm chọc nghi ngờ bên dưới cũng không tức giận. Ông ta nhìn Trần Ngọc Nhiên, nở nụ cười chế giễu rồi nói:

“Trò Trần Ngọc Nhiên, đây là đề do phó hiệu trưởng ra chứ không phải tôi, việc gian lận là không thể nào. Hơn nữa, em nói đề dễ, vậy em có giỏi thì giải cho tôi đi, chỉ cần em giải đúng một câu tôi liền tôn em thành Phật để thờ luôn. Ha ha, mỗi câu trong đây đều thuộc cấp độ đại học cực khó, em cư nhiên dám nói dễ, đúng là buồn cười mà.”

Trần Ngọc Nhiên bị Lương Đống làm cho tức đến xanh mặt. Cô ta không cam lòng, chạy lên giựt lấy bài kiểm tra của An Tịnh Tuyết để xem. Vừa đọc câu hỏi đầu tiên, cô ta đã cảm thấy hoa mắt chóng mặt, một chút cũng không hiểu, những câu sau cũng gặp tình trạng tương tự. Cô ta trừng lớn con mắt, hết nhìn bài kiểm tra rồi nhìn An Tịnh Tuyết, cuối cùng không thể tin thốt lên:

“Không thể nào, nó chỉ mới mười sáu tuổi, sao…sao có thể giải được đề đại học chứ…”

Bỗng nhiên, tầm mắt Trần Ngọc Nhiên đụng phải bóng dáng La Bích Như. Cô ta giống như người đang ở xa mạc gặp được nước uống, vội vàng la to:

“Bích Như, cậu kiểm tra thử xem, liệu điểm số có gì sai sót không?”

Ý của cô ta rõ ràng là nghi ngờ An Tịnh Tuyết làm bài không đúng nhưng vẫn được cho điểm tối đa. Cô ta nhờ La Bích Như là mong La Bích Như có thể tìm ra điểm sai ấy, sau đó chế giễu An Tịnh Tuyết và Lương Đống một phen.

Tuy nhiên, Trần Ngọc Nhiên không biết rằng, đối với bài kiểm tra siêu khó này, La Bích Như cũng giống hệt cô ta, một chữ bẻ đôi cũng không hiểu thì làm sao có thể nhận biết đúng sai đây?!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.