Thần Chiến Triều Trần

Chương 36: Chương 36: Khẩn cấp




Một tiếng nổ đinh tai vang lên. Cây cối đổ rạp, cả khu nhà rung rinh lên từng chặp, ngói trên mái nhà có vài chỗ bị tốc rơi rải rác xuống sân. Đám quân Thánh Dực vừa lê lết túm tụm được một chỗ thì lại bị luồng khí tràn ra từ vụ nổ xô vào ngã dúi dụi. Nhật Duật phải dồn huyền lực xuống chân mới đứng vững, nhưng bụi cát mù mịt bốc lên làm chàng phải mất một lúc mới quan sát được cục diện chiến trường.

Lúc này rồng khí đã lượn vòng bay lên cao, nữ quỷ cũng lùi lại vài thước. Mái tóc xanh dài của thị đã bị đánh rụng quá nửa.

Đạo Thậm có vẻ như muốn chấm dứt cuộc chiến nhanh chóng. Lão giơ gươm lên khua thành vòng tròn rồi nhắm thẳng nữ quỷ chỉ tới. Rồng khí gầm rú nhận lệnh đoạn quay mình lao xuống. Nữ quỷ thấy thế đến của rồng khí dũng mãnh thì không dám coi thường, vội vã tập trung tinh thần.

Nói thì chậm chứ lúc đấy rất nhanh, rồng khí vốn không mất bao nhiêu thời gian từ trên cao nhào xuống, tấn công thẳng mặt nữ quỷ. Nữ quỷ rít lên ghê rợn, mắt đỏ rực. Bỗng nhiên khắp không gian tràn ngập tiếng trẻ con khóc, cười, gọi nhau í ới.

Con rồng khí lao xuống gần tới người nữ quỷ thì bị một tấm lưới vô hình chặn đứng. Hóa ra những tiếng khóc, cười kia là do một lũ quỷ con gây ra. Lũ này thấy rồng khí đánh tới liền hợp nhau lại, biến thành tấm lưới vô hình kể trên để ngăn cản. Rồng khí không cảnh giác nên bị mắc vào lưới. Nó vội vàng quẫy đạp điên cuồng hòng thoát ra. Nữ quỷ thấy vậy liền quát lên the thé. Bọn quỷ con nghe tiếng quát vội thay nhau gào to, tạo thành đợt âm thanh ầm ĩ làm náo loạn cả góc trời. Tiếng gào rít càng lớn thì rồng khí quẫy đạp càng mạnh. Rồi đột nhiên tất cả biến thành một tiếng thét lớn xuyên thẳng lên cao. Nhật Duật vội vã vận hết huyền lực vào bảo vệ đôi tai. Dưới đất bọn quân Thánh Dực càng lăn lộn kêu la.

- RÉÉÉCCC. ẦMMM…..

Rồng khí tan tác thành từng sợi mỏng, biến mất vào hư vô. Đạo Thậm không ngờ tình huống lại chuyển biến như vậy, mặt liền biến sắc. Linh hồn lũ quỷ con sau khi phá hủy rồng khí thì cười đùa ầm ĩ, quay về bám xung quanh mình nữ quỷ. Nữ quỷ đứng im lìm, ném cái nhìn chết chóc về phía sư tổ quán Thái Thanh.

Đúng lúc Đạo Thậm đang vận công, chuẩn bị cho trận sống mái tiếp theo thì giọng con gái trong trẻo chợt cất lên:

- Bà mau cho ta xuống đi, đùa nghịch thế là đủ rồi!

Nhật Duật nghe thấy thì giật mình, sao mà giống giọng Bạc Nương thế. Nữ quỷ cất tiếng, giọng lại rất thanh cao, quý phái trái ngược hẳn với vẻ ngoài đầy đe dọa:

- Để tôi dạy lão đạo sĩ già kia một bài học đã!

Giọng con gái lấy làm bực mình, đáp:

- Ta đã bảo bà là đi tìm… đi tìm anh thôi. Tự nhiên bà lại… đánh với lão già kia làm gì? Anh bây giờ tìm được rồi, bà mau để ta xuống nào!

Nữ quỷ nghe giọng con gái nói thế thì không tranh cãi thêm, vội vã lắc lắc mái tóc. Tán xanh trên đầu nữ quỷ xõa ra, tung bay theo gió rồi dày lên nhanh chóng. Tóc được gió cuốn đi, cuộn lại thành một cái bọc. Sau khi bọc tóc to lên thì rơi hẳn xuống khỏi đầu của nữ quỷ. Nữ quỷ thấy cái bọc rơi vội vàng đưa tay đỡ lấy, nhẹ nhàng đặt xuống rồi thổi phù. Tóc bên ngoài bọc bị cái thổi của nữ quỷ làm bay đi hết, lộ ra bên trong bọc là thân hình của một cô gái nhỏ. Trông thấy cô gái, Nhật Duật kêu lên kinh ngạc:

- Bạc Nương, sao em lại ở đây? Mà sao em lại đi với nữ quỷ?

Bạc Nương trông thấy Nhật Duật thì mừng rỡ nói:

- Anh… em đang đi tìm người đấy!… Mà đây là Liễu, không phải nữ quỷ đâu!

Nhật Duật nghe nàng nói thế thì lại càng ngạc nhiên, hỏi:

- Liễu ư? Sao em quen bà ta?

Bạc Nương lè lưỡi, đáp:

- Liễu… xuất hiện trong nhà anh. Em phát hiện ra Liễu, thấy… bà ta rất giống Mây. Từ khi Mây bỏ đi em rất cô… cô đơn, may mà bây giờ có Liễu rồi!

Nhật Duật nghe Bạc Nương nói thế tự nhiên thấy dựng tóc gáy. Xem ra cô gái nhỏ bản lĩnh rất ghê gớm, đã ra tay thu phục được nữ quỷ kinh khủng kia rồi. Đạo Thậm thấy Chiêu Văn Vương nói chuyện qua lại với cô gái đi cùng nữ quỷ thì lông mày quăn tít lên, không biết phải xử trí thế nào.

Liễu lúc này đã bước lại gần Bạc Nương, nhìn cô gái nhỏ một cách trìu mến. Nhật Duật thấy bà ta không còn phô ra cái vẻ ghê gớm lúc trước thì thở dài, khuyên nhủ Đạo Thậm yên tâm không cần phải đề phòng nữa. Sư tổ Thái Thanh nghe thế thì thu thanh gươm gỗ lại, một trường đánh nhau cuối cùng cũng chấm dứt.

Đúng lúc đấy không gian bỗng tối sầm, trời đất như sụp đổ. Trên không trung gió thét, mưa gào, sấm nổ, sét chớp ầm ĩ. Từ phía Bắc đột nhiên mọc lên một cột sáng khổng lồ chọc thủng nền trời đen thẫm. Từ trong cột sáng loáng thoáng như có tiếng rồng gào. Đạo Thậm trông thấy cột sáng thì mặt mũi tái mét, thốt lên:

- Có chuyện xảy ra ở quán Trấn Vũ rồi!

Nên biết Tứ Trấn Thăng Long gồm có Trấn Đông Bạch Mã, Trấn Tây Voi Phục, Trấn Nam Kim Liên và Trấn Bắc Trấn Vũ. Trong khi ba trấn còn lại là đền thì riêng Trấn Bắc lại là quán. Quán Trấn Vũ về bản chất là một quán của Đạo Giáo, vị thần thờ trong quán chính là Huyền Thiên Trấn Vũ, thần phương Bắc của Đạo Giáo. Bản thân quán Thái Thanh cũng có mối liên hệ mật thiết với quán Trấn Vũ. Hiện tại quán Trấn Vũ đang do các đệ tử Thái Thanh chăm nom. Vì thế khi nhìn thấy cột sáng xuất hiện, Đạo Thậm vô cùng lo lắng cho Trấn Bắc Thăng Long. Sư tổ Thái Thanh quay sang Nhật Duật trầm trọng nói:

- Quán Trấn Vũ xảy ra chuyện rồi! Chiêu Văn Vương, người báo cáo lại cho đức quan gia và đức thượng hoàng. Tôi phải ra đấy xem thế nào!

Nói xong cũng không chờ Nhật Duật trả lời, Đạo Thậm tung một lá bùa lên không hóa ra con cò khổng lồ. Con cò xà xuống, chân dài đưa ra quắp lấy hai vai của sư tổ Thái Thanh rồi vỗ cánh bay lên cao nhằm hướng Bắc mà tới.

* * * * *

- Chuyện gì đang xảy ra vậy? Thái Thanh sư tổ đi đâu rồi?

Người cất tiếng là vua Thiệu Bảo. Đứng hai bên nhà vua là Thượng hoàng Trần Hoảng và Thái sư Quang Khải. Cả ba người đều vừa từ trong sảnh Phi Y đi ra. Thánh Dực Tứ Tướng cùng viên tướng mang giáp bạc lúc nào cũng bám sát theo sau lưng bọn họ không rời. Nhật Duật nghe đức vua hỏi thì cúi người bẩm báo:

- Thưa đức quan gia, trên trời xuất hiện cột sáng lạ hình như có liên quan tới quán Trấn Vũ. Sư tổ đã đi điều tra rồi!

- Vậy còn yêu quái?

- Thưa, yêu quái đã bị hàng phục. Xin đức quan gia và đức thượng hoàng yên tâm!

Nhật Duật vừa nói dứt câu thì đột nhiên từ trong ngực chàng một luồng cát vàng bay tràn ra ngoài. Luồng cát bay lên cao, xoáy tròn tạo thành cơn lốc nhỏ, rồi từ trong luồng cát phát ra tiếng xì xào không dứt. Nhật Duật nhìn thấy luồng cát thì nhớ ra chuyện Ngô Soạn dặn chàng lúc trước. Duật vội nhờ bọn quân Thánh Dực đốt cho bó đuốc. Sau khi đuốc được đốt lên, chàng dí cả bó vào giữa luồng cát. Lửa bùng cháy dữ dội rồi giảm dần. Khi ngọn lửa nguội đi thì hiện ra một khuôn mặt đầy râu ria do luồng cát biến hóa thành.

- Chiêu Văn Vương, tình thế cực kỳ khẩn cấp! Ngươi có thấy cột sáng trên trời không, đấy chính là thần khí thoát ra từ long mạch của quán Trấn Vũ. Có vẻ như long mạch của quán đang bị người khác xâm hại. Ngươi đang ở đâu mau tới quán Trấn Vũ ngay, ta và Mai đang trên đường đến đấy. Nếu để chậm long mạch bị phá hủy thì nguy mất!

Lửa lại bùng lên thật to rồi tắt ngấm. Khuôn mặt râu ria cũng biến mất theo ngọn lửa. Luồng cát bay lên cao rồi trở về chui tọt vào trong ngực Nhật Duật. Thượng hoàng Trần Hoảng trông thấy cảnh đấy thì lên tiếng:

- Người vừa rồi là ai vậy?

Nhật Duật kính cẩn đáp:

- Bẩm, ông ta là Ngô Soạn, phán sự của núi Tản Viên.

Thượng hoàng gật đầu, đoạn lại nói:

- Tình hình xem ra rất nghiêm trọng, Tứ Trấn là nơi bảo vệ tâm linh cho toàn bộ Thăng Long. Nếu Tứ Trấn mà bị phá hoại thì e Thăng Long loạn mất. Chiêu Văn Vương mau nghe lệnh!

Nhật Duật vội vàng hành lễ. Thượng hoàng nói tiếp:

- Hiện tình thế rất rối ren, Chiêu Văn Vương có cơ duyên lĩnh hội được phép thuật cao siêu từ núi Tản Viên. Nay ta đại diện cho sảnh Phi Y giao cho Chiêu Văn Vương nhiệm vụ tuyệt mật là điều tra và đoạt lấy Gươm Rồng. Chỉ cần sự việc có liên quan đến Gươm Rồng thì Chiêu Văn Vương phải coi là ưu tiên hàng đầu. Chiêu Văn Quân tại Tây Bắc sẽ tạm thời giao cho phó tướng nơi đấy quản lý. Ta sẽ cho người biên thư thông báo. Còn nữa, đây là Đông A Kim Bài, ngươi cầm lấy mà hành sự. Từ giờ ngươi được phép tùy ý hành động trước, báo cáo sau.

Thượng hoàng nói đoạn rút từ trong áo ra một tấm lệnh bài bằng vàng, bên trên có khắc hai chữ “Đông A” đưa cho Nhật Duật. Nét khắc trên lệnh bài sống động khiến cho hai chữ như biến thành một đôi rồng nhỏ bay lượn. Nhật Duật quỳ xuống hành lễ rồi kính cẩn nhận lệnh bài, đút vào trong người. Vua Thiệu Bảo cũng tiến lại chỗ Chiêu Văn Vương, lấy từ trong ngực áo ra một cuộn giấy vàng đưa cho chàng:

- Chiếu lệnh này đang dự thảo, vì nhiệm vụ của chú có thể không ở một chỗ cố định nên ưu tiên đưa cho trước. Nội dung của chiếu lệnh đại khái là tổ chức Hội nghị vương hầu bách quan tại bến Bình Than vào rằm tháng một(1) năm nay. Hội nghị họp vương hầu và trăm quan, bàn kế sách công thủ và trấn giữ các nơi hiểm yếu đề phòng trường hợp giặc Thát Đát tràn sang xâm lược.

Nhật Duật vái lạy rồi nhận thêm chiếu lệnh từ tay nhà vua. Sau đó Chiêu Văn Vương đứng dậy cất tiếng cáo từ mọi người. Thượng hoàng và nhà vua dặn dò chàng thêm vài câu, nhưng vì sự tình đang khẩn cấp nên cũng không tâm sự nhiều. Nhật Duật vái chào hai vua và thái sư, rồi đang định quay người rời đi thì nhớ ra một chuyện. Chàng liền tìm trong người rút ra chiếc lá tre. Duật đưa lá lên miệng thổi. Một loạt các tiếng phì phò kỳ lạ phát ra như tiếng ngựa thở sau quãng đường dài phi nước đại. Tiếng phì phò vừa dứt thì có tràng dài cộc cộc ầm ầm chợt nổi lên kèm theo cả tiếng ngựa hí. Rồi lại nghe tiếng gió ào ào thổi tới, một thân đỏ rực dũng mãnh chợt lao qua bức tường gạch xuất hiện trước mặt mọi người.

Con ngựa mới tới thấy Nhật Duật thì hí lên mừng rỡ, không ngừng đưa cái đầu to lớn cùng chiếc bờm đỏ rực dụi qua dụi lại vào người chàng. Nhật Duật vuốt ve con ngựa rồi cất tiếng khen:

- Ngươi giỏi thật đấy, vượt qua được cả trận đồ Bát Quái của Thái Thanh sư tổ!

Đoạn chàng quay sang phía hai vua, tâu:

- Bẩm, sự tình ở quán Trấn Vũ khẩn cấp, Nhật Duật xin phép dược dùng ngựa ngay trong Cấm Thành.

Vua Thiệu Bảo gật đầu, đáp:

- Chú được tùy nghi hành động!

Chiêu Văn Vương hành lễ từ biệt rồi dắt ngựa lại gần chỗ Bạc Nương, bảo nàng đi ngựa cùng chàng. Bạc Nương vui vẻ chạy lại, Nhật Duật đỡ nàng lên ngựa rồi quay sang nói với Liễu:

- Bà bay theo bọn tôi nhé!

Liễu không đáp lại, chỉ lẳng lặng gật đầu. Nhật Duật thấy vậy thì yên tâm, nhảy lên lưng Đông A Xích Thố. Con ngựa hí dài một tiếng, lấy đà nhảy qua bức tường cao cả trượng, nhằm hướng Bắc phi tới.

* * * * *

* Chú thích:

(1) Tháng một: Theo âm lịch các tháng được gọi tên là tháng một, chạp, giêng, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám, chín, mười. Tháng một tức là tháng thứ mười một âm theo cách gọi ngày nay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.