Edit & Beta: Nguyệt Bạch
Sắc mặt Harvey lập tức đen lại: “Vậy thì làm sao khiến ta tin tưởng em đây?”
Ningya nhìn chăm chú mặt của hắn: “Dung mạo anh rất đẹp.”
Mặt Harvey càng đen hơn: “Lẽ nào trong mắt của em, ưu điểm của ta chỉ có mỗi cái mặt sao?”
“Không, ý của em là, mỗi lần em nhìn đến khuôn mặt của anh, đều rất muốn gần gũi anh. Dù cho ở trong bóng tối, cái gì cũng không thấy, cũng đều kìm lòng không đặng muốn dựa vào gần anh. Muốn ở bên cạnh anh, không vì lý do gì cả… Cõi đời này dù có người khác đẹp hơn, nhưng là, người luôn luôn hấp dẫn ánh mắt của em, chỉ có anh thôi.”
Harvey bĩu môi: “Thô thiển.”
Ningya lần đầu tiên nghiêm túc bộc bạch, lại nhận được lời bình như vậy, nội tâm bị đả kích lớn, nhưng mà chính mình cũng biết đã nói nói năng lộn xộn, không khỏi xấu hổ cúi thấp đầu, vừa lúc bỏ qua mất Harvey sắc mặt khóe mắt đều đã tràn ra vui mừng.
“Khi trên mặt anh nhăn nheo nhiều đếm không hết,
Trên đầu anh tóc bạc trông xa như mây tản,
Tai của anh không còn minh mẫn,
Mắt của anh không còn lấp lánh,
Bước đi gù lưng, chống gậy.
Thì ánh mắt của em vẫn luôn nhìn anh,
Như trước như trước.
Anh là người anh tuấn nhất trên đời,
Ánh nắng mỗi ban trưa hè cũng không sao sánh được.
Anh là người trên đời lãng mạn nhất,
Ngôi sao chói mắt kia cũng không sánh bằng anh.
Có lẽ anh không nghe thấy em lời ngon tiếng ngọt,
Có lẽ cả khuôn mặt em cũng mơ hồ không rõ.
Nhưng là, xin anh hãy dùng con tim nghe con tim.
Đó là ái tình ngay cả linh hồn cũng giao phó.”
Ningya nhẹ giọng ngâm xướng. Hắn điều đã đi trời nam đất bắc, âm thanh kém đến cách xa nhau vạn dặm, nhưng mà Harvey từng chữ từng câu đều vểnh tai lên nghe, nghe xong còn hỏi: “Đây là cái gì?”
Ningya nói: “Là dân ca Langzan.”
Harvey khẳng định nói: “Là tình ca.”
Ningya nói nhẹ vô cùng đáp lại.
Harvey bình luận: “Hát thật là khó nghe.”
“… Ừm.” Ningya biết mình hát không hay, chỉ là muốn ôm thái độ muốn thử một lần, thế nhưng dù đáp án như dự liệu vẫn có chút ủ rũ. Cậu ôm đầu gối, cằm đặt lên, yên lặng liếm láp vết thương.
Khí tức ấm áp thổi lại đây, gãi hai má ngứa ngứa.
Ningya quay đầu, đã bị hôn lên.
Harvey hôn cậu, đôi mắt tỉ mỉ nhìn phản ứng của cậu.
Ningya chấn kinh, muốn đẩy hắn ra, lại bị ôm càng chặt hơn, bờ môi đang dán vào nhau truyền đến nhiệt tình mãnh liệt. Đầu lưỡi Harvey đẩy hàm răng của cậu ra, nụ hôn càng thêm thâm nhập, chỉ có tròng mắt đen nhánh trước sau bị hôn nhìn dần dần mất lý trí.
Ningya nhắm mắt lại, hai tay từ từ vòng qua đặt lên phía sau lưng Harvey.
Sau một lát, Harvey mới nhắm mắt lại.
Ningya hối hận rồi.
Từ sau khi Ningya thổ lộ, Harvey liền không kiêng dè mà hành xử, hắn tự nhận là người bị ngưỡng mộ thì phải có quyền lợi. Ví dụ như, hôn môi. Đôi môi Ningya cơ hồ sưng từ sớm đến tối muộn. Chỉ cần Harvey nhớ tới, sẽ ôm cậu vào trong lòng hôn một cái. Đây đã là kết quả chống cự của Ningya, không thì… Sợ là sưng lên không chỉ mỗi trên mặt.
Harvey hiện tại coi như nhìn Ningya làm mọi thứ, đi tới chỗ nào cũng đều phải nhìn. Ningya muốn kháng nghị, hắn liền nói: “Em không phải nói ta hấp dẫn ánh mắt của em hay sao? Tại sao có thể để tầm mắt của ta rời khỏi phạm vi của em được?”
Ningya cả một đường kiểm điểm sâu sắc.
Tới gần bến tàu, Puka dừng xe ngựa, dùng ánh mắt ngóng trông cùng sợ hãi nhìn về hướng biển rộng.
Harvey nói: “Không vượt quá 100 mét, ngươi có thể tự do hoạt động.”
Puka sốt sắng nói: “Tôi vô cùng nguyện ý được tắm mình trong thần quang của ngài ở khoảng cách gần như vậy, không, tôi là nói, thần ám. Nói như vậy giống như có gì đấy quái quái. Không, ý của tôi đó là, tôi rất nguyện ý ở bên cạnh ngài nghe theo lời ngài sai phái. Thế nhưng ngài biết đó, tôi không thể đụng vào nước. Tôi không phải sợ hãi cái chết đâu, chỉ là lo lắng sau khi tôi chết đi, ngài sẽ không bao giờ tìm được người hầu nào trung thành tuyệt đối như tôi được nữa. Hỡi đại nhân Harvey vĩ đại.”
Harvey nói: “Ở trong phạm vi một trăm mét, cũng có thể bơi lội.”
“Có thật không?” Puka nửa tin nửa ngờ. Uy hiếp trong miệng Harvey, nó tất cả đều tin tưởng, nhưng mà chuyện tốt như bơi lội, nó không thể không suy tính kỹ. “Kỳ thực tôi đối với hải dương đã không còn một tí xíu lưu luyến nào cả. Trong lòng tôi chỉ có ngài, Harvey đại nhân. Đêm đen mới là thứ tôi yêu nhất.”
Harvey nói: “Ngươi đang nghi ngờ ta à?”
Nhận ra được ánh sáng lạnh lẽ trong mắt hắn, Puka nhảy cà tưng chạy về phía biển rộng.
Harvey không quản nó, quay đầu nhìn sắc mặt Ningya khôi phục trắng nõn.
Cảm giác được hắn đang nhìn, Ningya trên mặt mới vừa hết đỏ mặt lại ửng lên.
Harvey đưa tay ra với cậu: “Đi thôi.”
Ningya theo thói quen đặt tay vào trong lòng bàn tay của Harvey, cùng hắn tay trong tay đi về phía trước.
Lướt qua thân phận của hai người, hình thức ở chung của bọn họ hiện tại hoàn toàn là một đôi thình nhân chìm trong tình yêu cuồng nhiệt.
Harvey dù ngoài miệng không nói, nhưng hành động không có chỗ nào không phải là ngầm thừa nhận cùng tiếp nhận Ningya thổ lộ. Ngày ấy nói nghi ngờ, bây giờ suy nghĩ một chút, càng giống như là vì muốn tiến một bước xác định tình cảm của cậu, hoặc là nói, bức bách cậu phải biểu lộ tiếng lòng nhiều hơn.
Theo lý thuyết, đây là một chuyện tốt.
Harvey cùng cậu càng thân cận, thì cơ hội mình có thể tiếp xúc đến nội tâm cũng càng lớn. Thế nhưng trong lòng Ningya vẫn có chút bất an. Cậu rất nhiều lần nhận ra được ánh mắt dò xét của Harvey, hắn từ trước tới nay đều không tránh mình. Hắn tại sao lại phòng bị như vậy?
Là vì hắn biết đến, một ngày nào đó, mình và hắn sẽ lập trường đối lập nhau sao?
Tình cảm cả người đều là lo được lo mất, tâm tư Ningya vốn vẫn trầm, lúc này càng không cần phải nói, suy nghĩ quả thực càng có thể so với nhà triết học.
Thời điểm Harvey dắt Ningya đến cạnh biển, Puka đã cùng ngư dân bến tàu đánh thành một mảnh. Nó thậm chí thi đấu bơi lội cùng bọn họ, kết quả không cần phải nói, yêu quái biển mà còn không thắng được nhân loại, Hải Thần Hoàng đại khái sẽ lập tức hiện thân đập chết nó.
Puka ngâm dưới nước, cả người sảng khoái, nhìn Harvey cùng Ningya cũng cực kỳ vừa mắt, chân tâm thành ý tiến lên chờ đợi sai phái.
Harvey muốn nó tìm một chiếc thuyền đi đảo Mây Đen.
Puka phấn khởi chạy đi. Vậy mà nó mới vừa mở miệng nói ra ba chữ đảo Mây Đen, ngư dân liền lập tức giải tán, bất kể Puka làm sao mặt dày mày dạn, cũng đều không người chịu đi.
Đối với Puka mới vừa ở trước mặt Harvey vỗ ngực mà nói, xuất sư bất lợi quả thực là nhục nhã vô cùng. Nó không theo sát không tha một người thanh niên ngư dân, đến mức suýt chút nữa đi ra khỏi cự ly một trăm mét cũng không biết, vẫn là Ningya có lòng tốt, kéo Harvey đi về phía trước, rút ngắn khoảng cách.
Thanh niên ngư dân bị cuốn lấy hết cách, nói thẳng: “Nơi đó là nơi ma quỷ tụ tập, là vùng đất chết, nhân loại không thể đi vào trong đó.”
Puka nói: “Tại sao?”
Thanh niên ngư dân nói: “Tất cả thuyền muốn đi vào gần đảo Mây Đen một chút, đều sẽ bị lạc mất phương hướng, lái vào vong linh giới.”
Ningya cũng đến gần, đương nhiên cũng nghe được hắn, kinh ngạc liếc mắt nhìn Harvey một cái.
Harvey cười cười với cậu, lắc đầu một cái.
Puka nói: “Ngươi từng thấy chưa?”
Thanh niên ngư dân nói: “Ta mà từng thấy, thì đã sớm chết rồi.”
Harvey dùng một tia hắc khí ôm lấy cái cổ của thanh niên ngư dân, kéo nhẹ, ngư dân đã ngã xuống mặt đất, ôm cổ, một vẻ không thở nổi, bộ dáng thống khổ vô cùng.
Ningya đang muốn cầu xin, đã Harvey nói một cách lạnh lùng: “Nếu ngươi không đi, thì hiện tại sẽ chết.”
Ningya nói: “Anh trước tiên buông hắn ra đã.”
Harvey buông ra hắc khí, ngư dân bò lên bỏ chạy, chạy ra không bao xa đã lại ngã trên mặt đất.
Puka đi tới, trấn an hắn: “Không cần phải sợ. Có chủ nhân vĩ đại ở đây, cho dù tần chết có đến, cũng không phải sợ chút nào.”
Thanh niên thực sự hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là đi mở thuyền.
Ningya nhìn Harvey muốn nói lại thôi.
Harvey nói: “Không nên chọc giận ta.”
Ningya nghĩ đến bộ dáng hoảng sợ của ngư dân, đề nghị: “Chúng ta có thể mua lại thuyền.”
Harvey nói: “Em biết đường không?”
Ningya há miệng, không có gì để nói.
Harvey lấy ra một túi tiền chứa đầy kim tệ, ném cho Puka: “Đây là thù lao cho hắn.”
“Harvey đại nhân thực sự là quá anh minh rồi. Tiền tài là thế tiến công hữu hiệu đối với con người, phải biết nguyên nhân năm đó đế quốc của Mộng tan rã nguyên nhân chính là do chút quý tộc thu nhận mưu nghịch giả tiền tài hối lộ.” Puka mang theo túi tiền đi đến chỗ ngư dân.
Harvey đột nhiên cúi đầu nói với Ningya: “Em thật quan tâm nhân loại.”
Ningya ngẩn ra nói: “Đương nhiên, em cũng là nhân loại mà.”
Harvey mím mím môi.
Ningya chần chờ nói: “Anh để ý sao? Em là nhân loại. Kỳ thực sinh mệnh của nhân loại đã được tính là rất dài rồi, chúng em có mấy chục năm, nếu như bảo dưỡng tốt, thậm chí có thể sống đến một hơn trăm năm. Thế nhưng, so ra cùng thần linh, chúng em cũng chỉ là rất ngắn ngủi.” Cậu thấy Harvey hơi cau mày, thức thời không tiếp tục đề tài này nữa.
Harvey tự nhủ: “Nhân loại tuổi thọ ngắn như vậy tạm.” Hắn đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, Quang Chi Tử đã biến thành nhân loại thì tuổi thọ dài bao nhiêu?
Nếu như không cách nào để cho cậu biến trở về Quang Chi Tử, có phải mang ý nghĩa sinh mệnh của cậu cũng sẽ rất nhanh đi đến phần cuối hay không.
Ý nghĩ này làm cho hắn không vui, cho nên sau khi lên thuyền vẫn duy trì mặt đen.
Puka bị giật mình, dè dặt hỏi Ningya: “Harvey đại nhân tại sao không vui?”
Ningya mơ hồ đoán được tâm tư của Harvey, lại khó nói, liền lắc lắc đầu.
Puka không vui. Nó vẫn cho rằng mình cùng Ningya to ngang nhau, coi như cùng trong một chiến hào, cần phải giúp đỡ lẫn nhau, thế nhưng rất hiển nhiên, Ningya không cho là như vậy. Nó nhớ tới Harvey thân mật với Ningya không coi ai ra gì, lại có chút ước ao, âm thầm suy nghĩ, nếu như mình có thể thay thế Ningya, cùng Thần Hắc Ám làm chuyện như vậy, có phải sẽ có thể giải trừ thần chú, trở lại ôm ấp của Hải Thần Hoàng.
Nhưng mà, nó không có chút mong muốn nào cùng Thần Hắc Ám làm chuyện như vậy.
So sánh với nhau, nó thà rằng cắt một đoạn xúc tu cho hắn làm bạch tuộc chiên còn hơn.
Được sự giúp đỡ của Harvey, thuyền đi một ngày một đêm đã tới hải vực phụ cận đảo Mây Đen. Thanh niên ngư dân lần thứ hai đứng ngồi không yên lên, hắn thậm chí quỳ trên mặt đất cầu xin bọn họ đừng đến nơi muốn tới. Hắn nói: “Tử Thần đã mở một cánh cửa ở nơi đó, nếu gần thêm nữa, chúng ta đều sẽ tiến vào vong linh giới, biến thành vong hồn!”
Puka lầu bầu nói: “Vong linh giới không phải có thể dễ dàng đi vào.”
Ngư dân thấy bọn họ trước sau không tin, dứt khoát nhảy xuống biển. Dưới cái nhìn của hắn, nhảy xuống biển khả năng còn sống vẫn cao hơn so với đảo Mây Đen, nhưng mà bị Ningya cứu về mất.
Harvey nhìn tay Ningya ôm lấy eo ngư dân, mặt thoắt cái lạnh xuống.