Thần Cố

Chương 93: Chương 93: Gắng sức đánh một trận (Ba)




Edit & Beta: Nguyệt Bạch

Khoảng trống trao đổi thần cách Hỏa Thần khiến cho thần tìm được chỗ đột phá. Một Thần Người Khổng Lồ nhấc một Thần Người Khổng Lồ khác lên, dùng sức ném về phía Hydeine, Ningya, Dilin cùng Tommy! Bị người ném đi Thần Người Khổng Lồ giữa không trung vươn mình, mở ra cánh tay tráng kiện, như một khối thiên thạch rơi xuống.

Gió thổi mạnh quét đến da gò má của Ningya, Thần Người Khổng Lồ đã đến phụ cận.

Thân thể cậu nhẹ bẫng, chiến trường mới vừa còn gần trong gang tấc trong nháy mắt đã bị kéo ra khỏi cách xa mấy chục mét, biến thành ngóng nhìn cảnh phía xa.

Mặt Harvey từ trên nhìn xuống dưới người bị mình ôm vào trong ngực: “Chơi có vui vẻ không?”

Ningya ngơ ngác liếc mắt nhìn hắn, đột nhiên nhảy xuống từ trong khuỷu tay của hắn, liều mạng cất bước chạy về chiến trường. Hai đạo hắc khí từ phía sau cậu xẹt qua, tha túm lấy hai chân của cậu.

“Thần cách Đại địa chi mẫu còn ở chỗ em…” Tay cậu mới vừa đưa tới trên cổ, liền nghĩ đến Harvey ở bên người, lập tức cứng lại, hiển nhiên là nghĩ đến kết cục của Quang Minh thần cách.

Harvey thoáng nhìn đã biết suy nghĩ của cậu. Làm Thần Vương, hắn đối với thần cách cũng là có yêu cầu, ngoại trừ cùng là thần cách Thần Vương như Tử Thần, thần cách Nữ thần Quang Minh cùng thần cách Hải Thần, thì cũng chỉ có thần cách của tam đại quản giáo chi thần có thể làm cho hắn động lòng, nhưng nhìn thấy dáng dấp thận trọng của Ningya, nội tâm đột nhiên có chút bất mãn, ánh mắt cũng biến thành sâu thẳm: “Tại sao không giao cho ta? Ta nghĩ ta lẽ ra có thể trợ giúp nhân loại một chút sức lực.”

Ningya do dự một chút, dứt khoát gỡ dây chuyền xuống đưa tới.

Đến phiên Harvey loạn nhịp tim.

Ningya trịnh trọng nói: “Em xin anh.”

Rõ ràng là trêu chọc lại bị đánh một kích ngược lại, Harvey cảm thấy vô cùng không tốt. Hắn cau mày nhìn về phía chiến trường, đột nhiên cười nói: “E là không còn kịp rồi.”

Thời điểm Thần Người Khổng Lồ áp lại đây, Dilin cùng Hydeine đồng thời cuốn đối phương lên, xong sau đó phát hiện bay so với đánh giá lúc trước còn xa hơn. Tommy nằm nhoài trên người đạp báo tuyết theo ở phía sau bọn họ, râu bên mép như khăn che mặt gắn vào trên mặt của ông, trong miệng thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu sợ hãi.

Trải qua một trận đánh như vậy, thần chấn chỉnh lại tác phong, trận hình của nhân loại bị phá vỡ.

Nhìn tình cảnh này, Dilin nhíu lông mày, trong đầu suy nghĩ rất nhanh. Nếu như dùng “thủy” hệ ma pháp… Nếu như dùng phong hệ ma pháp… Nếu như…

Hydeine nói: “Có một biện pháp, em và Tommy đến phối hợp.”

Gió từ từ lớn lên.

Trên đất cát, dây leo Xuân Thần, binh khí, còn có bộ lông nhỏ bé nhìn bằng mắt thường không rõ lắm… Đều bay múa vòng quanh nhóm Thần Người Khổng Lồ. Thần Người Khổng Lồ không nhịn được vẫy tay, mũi đột nhiên hơi ngứa, không nhịn được hắt hơi một cái, sau đó nghe thấy Thần Người Khổng Lồ khác cũng cùng hắt hơi. Hắn xoa xoa mũi, đang chuẩn bị thừa thế xông lên giải quyết nhân loại, thì cảm thấy một luồng nhiệt lượng không giải thích được ở trong người lẩn trốn, sau đó triệt để mà bạo phát ra.

Mọi người kinh ngạc nhìn ba tên Thần Người Khổng Lồ đột nhiên bốc cháy, như thú bị nhốt mang theo thân thể cao lớn đấu đá lung tung.

Bọn họ tới chỗ nào, nhân loại bèn trốn đi nơi khác, đến khi bọn họ rốt cuộc không thể động đậy mới thôi.

Brandy cùng Melina cũng có phần không dám tin, song song rơi xuống xung quanh thi thể bọn họ.

Các thần khác đã bị doạ bối rối, ánh mắt nhìn về phía nhân loại tuyệt vọng cùng kinh ngạc, tựa như hoàn toàn không dự liệu được loại sinh vật thấp kém đã từng bị mình vững vàng dẫm đạp dưới chân thậm chí lại có một ngày đường hoàng dồn chính mình đến cùng đường mạt lộ.

Yên tĩnh nhất thời qua đi, trong nhân loại bộc phát ra tiếng hoan hô to lớn. Đây không phải là bọn họ lần thứ nhất vọng lại, lại cùng mấy lần trước giống nhau kích động cùng hưng phấn. Cùng thần mỗi một phen thắng lợi đều làm đến quá khó khăn, không dễ dàng đến cơ hồ mỗi lần đều kế cận mức cực hạn nhân loại có thể chịu đựng.

Nhưng cuối cùng, bọn họ vẫn thắng lợi.

Thần Người Khổng Lồ tử vong đánh tan trụ cột tinh thần của các thần, bọn họ lập tức trở nên ngay cả năng lực xin tha cũng không có, trơ mắt nhìn nhân loại kiên nhẫn tàn phá thể xác bọn họ. Xuân Thần muốn chạy, có điều chạy không được vài bước, đã bị một đạo khói đen nhẹ nhàng phân hủy hết thân thể.

Chuyện các thần biến thành tro bụi cũng chỉ trong khoảnh khắc.

Harvey cười híp mắt rụt tay về, thản nhiên nghênh đón những ánh mắt không rõ cùng kinh sợ của những nhân loại khác ——

Đây chính là sức mạnh của Thần Vương?

Bọn họ trải qua gian khổ mới lấy được thành quả thắng lợi, đối với hắn mà nói bất quá là dễ như ăn cháo.

Harvey nói: “Ta nghĩ các ngươi từ bên trong mấy trận chiến đấu đạt được không ít kinh nghiệm quý báu.”



Mỗi lần chiến đấu cũng làm đến mội hồi cuối cùng đốc hết toàn lực đám người không biết nên dùng vẻ mặt gì để đối mặt với giọng điệu thoải mái của hắn, vẫn là không nói gì.

Tommy mang theo ba con ma báo đuổi theo Hydeine.

Tommy tức giận nói: “Cậu không có quyền sử dụng râu mép của ta.”

Ba con ma báo dùng tiếng gào phụ họa, thuận tiện quay đầu, thê lương nhìn một chút trên lưng bị trụi lủi lông.

Hydeine nói: “Chuyện gấp thì phải tòng quyền.”

Sợ Tommy tức giận đến quyết quá khứ Dilin giải thích: “Hydeine phải đem nguyên tố “hỏa” trong thần cách đưa vào trong thân thể Thần Người Khổng Lồ, phải nghĩ biện pháp để cho bọn họ há mồm ra.” Râu mép Tommy, lông ba con ma báo đều là vật hy sinh.

“Dilin!” Soso ngồi ghế tựa xương khô Mundra cung cấp tới —— hai cái xương khô nắm tay của đối phương làm mặt băng ghế, mặt khác hai cái tay chặn ở sau lưng của cậu làm chỗ tựa lưng.

Dilin hướng cậu mở hai tay ra, Soso từ trên ghế nhảy xuống vồ tới.

Dilin sờ sờ mái tóc mềm mại của cậu bé, trong mắt sủng nịch nhìn một cái không sót gì.

Tuy rằng Soso đầy mặt ủ rũ, nhưng đôi mắt nhìn Dilin vẫn sáng long lanh như trước: “Cảm ơn các anh đúng lúc chạy tới, không thì tình huống nhất định sẽ trở nên rất tồi tệ.”

Dilin: “…” Luôn cảm thấy hai chữ “đúng lúc” này có thâm ý khác.

Nhóm Ma báo kiêu ngạo ưỡn ngực. Nếu không phải chúng nó một con dò đường, một con dẫn đường, còn một con ở phía sau nhìn đường làm cho cậu đi nhầm đường, thì làm sao có khả năng tới đúng lúc như thế chứ?

Dilin mỉm cười đổi chủ đề, tán gẫu về Thần khí.

Tommy luôn cảm thấy có người nhìn lén mình, tìm một vòng, rốt cuộc tìm được khởi nguồn của ánh mắt—— Mundra. Trên thực tế đối phương cũng không thể tính là nhìn lén, bởi vì từ đầu tới đuôi đều không có lảng tránh.”Cậu đang nhìn gì thế?” Ông không nhịn được hỏi.

Mundra theo dõi vị trí cằm của ông: “Hi vọng râu mép của ngài sớm mọc ra một chút.”

Tommy cảm động. Sau khi từng ở chung với Hydeine, nhìn ai cũng đều vừa mắt!

Mundra nói: “Chờ sau khi ngài mọc ra, cũng đừng tùy tiện lãng phí gắn như thế.”

Tommy nói: “Ta cũng không muốn.”

Hai mắt Mundra sáng lấp lánh nhìn ông, mang theo một chút ngượng ngùng hỏi: “Vậy thì, ngài có thể tặng nó cho cháu hay không?”

Tommy kỳ quái hỏi: “Cậu muốn râu mép của ta làm gì?”

Mundra lấy ra một cái bàn chải xanh mượt mà: “Cái bàn chải này có chút thưa thớt.”

Tommy: “…” Cảm thấy có vấn đề.

Mundra nói: “Cần có vật liệu để làm một cái mới ạ.”

Tommy không chút do dự mà cự tuyệt, sau đó sờ cái cằm trụi lủi nghĩ: Không biết dùng để làm bút vẽ có thể nâng cao họa kỹ của mình hay không.

Nhân loại tuy rằng lấy được thắng lợi trong cuộc chiến đấu này, nhưng mà chỉ có thể dùng thắng thảm để hình dung. Mấy nhánh quân đoàn mang ra ngoài nhân số thương vong quá nửa, Rhodes, Soso, Tommy, Brandy tinh thần lực đều hao tổn không ít, phải cần một khoảng thời gian nghỉ ngơi. Phía sau lưng Frank bị Xuân Thần quất mạnh mấy lần, sau khi trở về liền ngã xuống. Taiya cùng Kleist là nghiêm trọng nhất, một người khắp toàn thân từ trên xuống dưới cơ bản không có nơi nào ổn, Thánh thủy thoa lên trên người nó so không khác gì với tắm. Kleist mới vừa đột phá thánh giai, vốn rất cần một kỳ lắng đọng, liên tiếp chiến đấu tuy rằng vững chắc cảnh giới của hắn, nhưng đồng thời đối với thân thể của hắn cùng tinh thần lực cũng tạo thành chấn thương mức độ nhất định. Ngoài ra, Thần Thánh kỵ sĩ đoàn cùng Danco cũng đều bị thương mức độ khác nhau.

Có thể nói, sức chiến đấu của nhân loại bây giờ, không bằng một nửa lúc trước, mà dựa theo Harvey nói, phần lớn thần đội còn ở phía sau. Thế nhưng tất cả mọi người đều như không hẹn mà cùng quên điểm này, ai cũng đều không nhắc tới.

Ningya ở sau lưng Harvey tiến vào lều trại, tâm sự nặng nề.

Harvey ngay lập tức liền không ưa: “Chuyện em nhờ ta đã làm xong, còn có cái gì mà không không cao hứng?”

Ningya nói: “Sức chiến đấu của Phệ Hồn thú so với trước đây yếu đi rất nhiều.” Làm sủng vật của Thần Vương, trước kia Phệ Hồn thú một mình đấu hai, ba Thần Người Khổng Lồ không thành vấn đề, không nghĩ tới lần này vạy mà bị đánh cho chật vật như vậy.

Harvey cười lạnh nói: “Còn phải xem chủ nhân là ai.”

Ningya ngắm hắn liếc mắt một cái, ý tứ hàm xúc không rõ.

Harvey không hiểu ra sao: “Làm sao vậy?”

Ningya thấp giọng nói: “Chủ nhân bây giờ của em là anh.” Thế nhưng sức chiến đấu…

Nửa câu sau cậu không nói Harvey cũng hiểu, mặt nhất thời đen như đáy nồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.