Thần Côn Tiểu Bạch Hoa Sau Khi Xuyên

Chương 10: Chương 10




Nhìn thấy Ứng Thịnh, cặp con ngươi đen sạch của Cố Thập Chu đột nhiên sáng lên, chạy về phía Ứng Thịnh, khoảng cách giữa các nàng cũng không quá xa, Cố Thập Chu đi chỉ một chút, rất nhanh đứng trước mặt Ứng Thịnh, môi anh đào khẽ nhếch, lộ ra hàm răng trắng.

Ứng Thịnh không ngờ lại gặp Cố Thập Chu, đáy mắt kinh ngạc rồi biến mất.

Cố Thập Chụ đến gần mới phát hiện tóc của Ứng Thịnh hơi rối, trên trán có vài vết trầy rướm máu, hình như mới bị không lâu, áo sơ mi dính máu, bộ dạng vẻ chật vật, Ứng Thịnh còn đang ôm tay của cô, khẽ tay có rỉ máu, chảy xuống đất, nở thành hoa máu.

Thấy vậy, trong lòng Cố Thập Chu giật mình, phát hiện Ứng Thịnh gặp chuyện.

“Tôi đưa bọn họ đến bệnh viện trấn xử lý vết thương trước.”

Cố Thập Chu đem đồ trên tay cho vào giỏ xe đạp điện, ý bảo Ứng Thịnh ngồi lên.

Còn tài xế ngồi sau lưng một thôn dân khác, đó là một bác làm ruộng thân hình cao to, tài xế đỏ mặt, đưa tay ôm eo của bác nông dân.

Ứng Thịnh lưỡng lự một chút, rồi leo lên xe đạp điện ngồi, tay nắm chặt yên xe.

Tài xế bọn họ đi trước, Cố Thập Chu và Ứng Thịnh đi sau.

Cố Thập Chu nhìn phía trước, tay lái ổn định khống chế tốc độ xe, không quá 40km/h, tốc độ ổn định, tránh được đá lởm chởm trên đường, không làm Ứng Thịnh bị xóc nảy, dọc đường đi không ai nói gì, cho đến khi xe đạp điện dừng trước cửa bệnh viện trấn.

Ứng Thịnh xuống xe, thản nhiên nhìn bệnh viện trấn chỉ có hai lầu và chừng mười phòng.

“Ứng tiểu thư, tôi đi lấy số giúp cho cô trước, giờ này cũng không có nhiều người.”

Không chờ Ứng Thịnh đáp lại, Cố Thập Chu đã đi vào trong bệnh viện, Ứng Thịnh ôm tay, không nhanh không chậm theo sau lưng nàng.

Bệnh viện trấn, chủ yếu chỉ khám những người bệnh nhẹ.

Trong sảnh có vài đứa nhỏ lớn tuổi đang dựa ghế, mũi đỏ bừng, mu bàn tay còn có băng dính, bên trên treo ống truyền dịch, bộ dạng ủ rũ, đằng kia bác gái đang đo huyết áp, phòng khám ngoại cũng chỉ có một bệnh nhân, một bé trai mười mấy tuổi, nhìn có vẻ như té gãy chân, được người nhà đỡ đi, chân còn bó bột.

Cố Thập Chu lấy số cho Ứng Thịnh xong, liền đi vào phòng bệnh.

Ứng Thịnh ngồi xuống đối diện với bác sĩ, Cố Thập Chu im lặng đứng bên cạnh cô.

Bác sĩ xem vết thương trên tay Ứng Thịnh, xem xong thì vội vàng gõ hóa đơn trên máy tính, nhăn mày nói: “cô cần khâu vết thương lại, vào bên trong tôi rửa sạch cho cô, cần xử lý một chút.”

Bác sĩ nói xong, quay đầu nhìn Cố Thập Chu, thông báo một câu.

“Đây là hóa đơn, cô đi nộp phí, ra cửa quẹo phải, cuối hành lang có thu ngân nhá.”

Cố Thập Chu gật đầu, cầm hóa đơn ra ngoài, thanh toán phí xong, nàng lại chạy tới căn tin mua một phần cháo nóng, lúc ra cửa, đúng lúc gặp Từ đại tỷ mở tiệm bán quần áo ở thôn Kiên Trà.

Từ đại tỷ là người làm ăn, tính tình chính trực, đối xử với mọi người nhiệt tình, thấy Cố Thập Chu liền cười cong mắt, cao giọng chào hỏi.

Cố Thập Chu thấy trong tay Từ đại tỷ cầm trong tay mấy túi đồ trong suốt, bên trong là áo hoodie, nghĩ đến áo sơ mi của Ứng Thịnh đã bị rách, hơi ngẩn ra.

Quần áo trên người cô dính máu, nếu mặc tiếp sợ là khó chịu.

“Từ đại tỷ, quần áo này chị bán thế nào?” Cố Thập Chu hồi thần, cười hỏi.

“Cảm ơn đại sư là ân nhân cứu mạng thôi, chút đồ nhỏ này tính gì, cô thích tôi cho cô luôn.” Từ đại tỷ liền cầm bộ quần áo đưa tới, nhét vào ngực Cố Thập Chu.

“Tiền vẫn phải trả chứ.” Cố Thập Chu ôm túi hàng, móc trong túi ra mấy trăm kín đáo đưa cho Từ đại tỷ.

“Vậy lấy cô 100 được rồi, bộ đồ này đâu có đắt vậy, bán giá vốn cho cô thôi.” Từ đại tỷ nhận tiền, cười đến miệng không khép lại được.

“Cảm ơn Từ đại tỷ.” Cố Thập Chu cười lên rất ngọt ngào, duyên với trưởng bối luôn rất tốt.

“Khách sao cái gì chứ!”

“Nhưng mà cái này số hơi lớn, cô mặc chắc hơi rộng.”

“Không sao, bạn tôi cao hơn tôi mà.”

Từ đại tỷ hàn huyên với Cố Thập Chu vài câu, rồi hỏi tình hình Tạ Khứ Dung gần đây, sau đó cầm lồng cơm của mình đi mua cơm, bộ dạng từ từ đi ra căn tin, Cố Thập Chu cũng mang theo đồ, đi tới bệnh viện.

Khoa ngoại, bệnh viện trấn.

Vết thương trên tay của Ứng Thịnh phải may hai mũi, đã băng bó xong, Cố Thập Chu đến, cô cũng vừa ra khỏi phòng điều trị.

Cố Thập Chu nhìn chằm chằm cánh tay Ứng Thịnh, thấy đã băng xong, những chỗ khác đều đã khử trùng thoa thuốc xong, liền yên tâm không ít.

“Đây cháo tôi mua ở căn tin, cô đói thì ăn một chút đi, còn có...”

Cố Thập Chu đưa tay kia lên, hai túi ni lon xuất hiện trước mắt Ứng Thịnh.

“Đây là quần áo tôi mua cho cô, còn mới đó, chưa có mặc qua, cô tạm thời thay ra đi.”

Ứng Thịnh nhìn Cố Thập Chu như đang làm ảo thuật, đột nhiên biến ra thật nhiều đồ, ánh mắt khẽ run, lập tức ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường trong bệnh viện.

Hiện tại đã 1h chiều, cô cũng đã thấy đói.

Nhận túi đồ, Ứng Thịnh nhẹ giọng nói cảm ơn, tiến độ dứt khoát, rẽ qua phòng kế bên thay đồ.

Cô cao hơn những cô gái bình thường một cái đầu, chừng 1m76, áo hoodie thì rộng, ngoại trừ quần ngắn lên mắt cá chân một nửa, còn lại cũng ổn, không có gì lạ.

Cố Thập Chu còn đang lo Ứng Thịnh chê chất liệu vải quần áo không tốt, thấy cô thay rồi, sắc mặt bình thường đi ra, cũng có chút kinh ngạc, đại tiểu thư nhà có tiền, quần áo có xài cũng hơn mấy chục ngàn, sao mà chịu mặc áo hoodie không nhãn hiệu này được, huống chi quần áo của cô đến cả đựng trong túi đàng hoàng cũng không có.

Ứng Thịnh thấy Cố Thập Chu chỉ mua một phần cháo, nên nói.

“Cô không ăn hả?”

Nghe vậy, Cố Thập Chu cúi đầu nhìn tô cháo trên tay mình, thành thật nói: “quên mua thêm một phần nữa rồi, không sao đâu, cô ăn đi, tôi còn chưa đói bụng.”

Quên mua cho mình, nhưng lại nhớ mua cho cô?

Ánh mắt Ứng Thịnh sâu sắc, cũng không hỏi nhiều, cô mở nắp hộp cháo ra, hương cháo liền bốc lên, vị cháo trứng muối thịt nạc băm lan tỏa.

Cầm muỗng lên, Ứng Thịnh phát hiện là hai cái dính nhau, chắc là căn tin cho thừa, cô lấy ra một cái, cho vào tô múc lên, môi khẽ hé ra, cho vào ngậm.

Nhã nhặn nhai hai cái, rồi nuốt vào bụng, Ứng Thịnh cảm giác cơn đói như biến mất.

Cố Thập Chu đứng bên cạnh nhìn Ứng Thịnh ăn, cảm thấy cô ăn rất đẹp, nhất thời quên thu hồi tầm mắt của mình.

Ứng Thịnh thấy Cố Thập Chu đang nhìn mình chằm chằm, động tác cầm muỗng dừng lại, tưởng Cố Thập Chu thèm, liền vang lên giọng nói trong trẻo: “còn có cái muỗng nữa, cô dùng cái này đi?”

“Không cần, tôi muốn ăn ra ngoài mua là được, căn tin cũng không xa.” Cố Thập Chu vội xua tay.

Ứng Thịnh liếc nhìn Cố Thập Chu, không miễn cưỡng nữa, rũ mắt tiếp tục ăn, một tô cháo nhanh thấy đáy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.