Bây giờ là 22 giờ 05 phút.
Đêm nay trăng rất sáng.
Cách khoảng 20 m, ánh sáng đèn êm dịu phản chiếu lên trên chiếc rèm
cửa màu trắng. Anh có thể nhìn thấy rõ ràng bóng lưng của người con gái
từ trên chiếc rèm cửa ấy. Nhìn từ góc này, đường cong của cơ thể cô rất
đẹp, như một ngọn nến đang dao động trong đêm tối. Anh rất thích dáng vẻ đó của cô, mặc dù anh không nhìn thấy mặt.
Anh có thể lờ mờ nghe thấy tiếng nhạc đang được phát ra từ căn nhà của cô.
Bóng cô cứ ngồi yên trước cửa sổ, dao động nhẹ nhàng, theo một quy
luật nào đó, như thể đang chìm đắm vào trong tiếng nhạc. Đó là nhạc gì
vậy? Anh không hề biết. Anh vốn không có hứng thú với âm nhạc lắm nhưng
các cô gái lại thường thích, đặc biệt là cô... một góa phụ xinh đẹp.
Cô là một người khó tiếp cận, chắc chắn chưa ai có thể hiểu được rõ
trong lòng cô đang nghĩ gì. Có thể, chỉ từ chiếc bóng đang chiếu trên
chiếc rèm kia mới có thể phát hiện ra một điều gì đó.
Đã 22 giờ 20 phút.
Anh hơi khát nước nên anh cầm chai nước, lúc ngửa cổ lên để uống nước anh nhìn thấy mặt trăng lúc này đã trốn hết vào sau các đám mây. Anh
lại đưa mắt nhìn về phía cửa sổ của cô. Hình như cô đang gọi điện thoại. Cô cầm chiếc điện thoại đi đi lại lại trước cửa sổ. Trông dáng vẻ đó
hình như cô đang có điều gì đó lo lắng. Điều lo lắng này chắc chắn không bình thường.
Cô nói chuyện điện thoại mãi, 20 phút trôi qua, lúc này cô mới bỏ điện thoại xuống.
Cô vẫn ngồi trước cửa sổ.
Nửa tiếng nữa lại trôi qua. Đèn bỗng nhiên tắt lịm. Cả căn nhà và cô
gái đều chìm trong bóng tối. Anh nghĩ, chắc cô đã đến giờ đi ngủ rồi.
Thế nhưng, anh đã nhầm.
Cô ra khỏi nhà.
Bây giờ là 11 giờ đêm. Cô mặc một bộ quần áo màu đen, hòa mình vào
bóng đêm. Cô đi về phía cổng đầu bên kia của khu chung cư. Chỉ một loáng sau, cô đã biến mất trong màn đêm.
Trăng lại vén mây chiếu sáng.
Trăng thật đẹp, anh nghĩ.