Cậu biết không? Tài khoản chứng khoán của tớ mở ở công ty này đấy."
"Ừ" Diệp Tiêu gật đầu. "Tớ không hứng thú với cổ phiếu lắm".
Sau đó, anh ngẩng đầu nhìn bảng chỉ dẫn ở sảnh tòa nhà. Từ tầng thứ
29 đến tầng cao nhất thứ 32 đều là khu làm việc của công ty chứng khoán
Thiên Hạ.
Họ đi đến trước cửa thang máy. Tiếng đôi giày da mới của Trịnh Trọng
gõ vang đều trên sàn đá hoa. Cùng với bộ đồ cảnh sát và dáng người cao
to, trông anh thật nổi bật. Khi bước vào sảnh của tòa nhà anh đã thu hút ánh mắt của những cô gái ở quầy tiếp tân. So với Trịnh Trọng, Diệp Tiêu với bộ thường phục không được bắt mắt cho lắm.
Cửa thang máy mở ra, họ tiến vào bên trong. Chỉ có hai người. Thang
máy nhanh chóng đi lên. Diệp Tiêu bỗng thấy khó chịu, đây là một phản
ứng sinh lý bình thường. Nhưng điều này làm anh có một linh cảm, vụ án
này không hề đơn giản như những gì anh vừa nghĩ.
Trịnh Trọng dựa vào phía sau nói : "Tớ đoán, cái thằng Chu.....tổng giám đốc gì đó"
"Chu Tử Toàn." Diệp Tiêu nói cái tên đó ra.
"Đúng rồi, tớ đoán có khi thằng cha Chu Tử Toàn ấy chắc chẳng làm sao đâu, chỉ là đưa cô tình nhân đi đâu đó chơi mà quên hết mọi thứ nên
chẳng nói tiếng nào thôi. Không chừng lúc này thằng đó đang cùng cô tình nhân của mình dạo chơi ở đảo Hải Nam hay đang tắm nắng ở bãi biển nào
đó Thái Lan ý chứ"
Diệp Tiêu khẽ cười "Cậu vốn có rất nhiều kinh nghiệm mà"
"Thời buổi này những người làm tổng giám đốc đều là những tên háo sắc cả. Chúng ta đã có rất nhiều những vụ như thế này rồi. Tớ dám cá với
cậu, chỉ vài ba ngày thôi, hắn ta sẽ nhất định tự quay trở về. Sau đó
lại bịa ra mấy sự cố ngoài ý muốn này nọ, nào là sự cố xe cộ hay cướp
giật gì đó. Chúng ta lại bị hoài phí công sức thôi." Trịnh Trọng nói
giọng có vẻ rất tức tối, xem ra anh đã phải giải quyết khá nhiều những
vụ án lãng xẹt kiểu như vậy.
Thang máy nhẹ nhàng kêu một tiếng. Bọn họ đã đến nơi. Trịnh Trọng
tiến lên phía trước. Mấy tầng trên đều là của công ty chứng khoán Thiên
Hạ. Trước mắt anh lúc này là sảnh tiếp đón được bố trí rất trang trọng.
Một hình đồng xu rất to gần như chiếm hết bề mặt tường trước mặt. Chắc
đây là logo của công ty. Trịnh Trọng nói nhỏ vào tai của Diệp Tiêu : "
Đã hơn nửa năm nay rồi tớ không đến đay giao dịch. Tiền lương gần một
năm của tớ đều vứt hết cả vào chỗ này đấy."
"Ý của cậu là tiền của những dân mua cổ phiếu như cậu đều bị những công ty chứng khoán này móc sạch rồi phải không?"
Trịnh Trọng đạp nhẹ vào vai của Diệp Tiêu, sau đó lại nghiêm mặt nhìn lên phía trước, đã có người đứng đó chờ các anh.
Đó là một người đàn ông trung niên khoảng chừng hơn 30 tuổi. Trên
khuôn mặt xương gầy là đôi mắt to không cân xứng. Anh ta diện đồ rất
chải chuốt khiên cho hai sĩ quan cảnh sát đứng trước mặt thấy có đoi
chút ngượng ngùng với vẻ bề ngoài của mình. Người đàn ông rất lịch sự
chủ động đưa tay ra bắt và giới thiệu về mình :" chào các anh. Tôi là La Tân Thành, phó tổng giám đốc công ty."
Trịnh Trọng bắt tay anh ta "Tôi là Trịnh Trọng, còn đây là cộng sự của tôi - đồng chí Diệp Tiêu".
"Phó tổng giám đốc La, chúng ta đã nói chuyện với nhau qua điện thoại ". Diệp Tiêu nói một cách lạnh nhạt. "Cho hỏi hôm qua ai là người cuối
cùng nhìn thấy Chu Tử Toàn ?"
"Vâng, mời các anh sang phòng họp ngồi nói chuyện " La Tân Thành quay người nói với ngừoi đứng đằng sau : "Gọi Tang Tiểu Vân lại đây cho tôi
nhé".
La Tân Thành dẫn hai người đi qua một hành lang nhỏ, vào một căn
phòng trang trí rất sang trọng. Đợi sau khi Trịnh Trọng và Diệp Tiêu
ngồi xuống ghế , La Tân Thành nói: "Người cuối cùng nhìn thấy tổng giám
đốc là thư kí của anh ta Tang Tiểu Vân. Cô ấy sẽ đến đây bây giờ. Mong
các anh chừo cho một chút"
Diệp Tiêu không muốn đợi lâu, anh cất tiếng hỏi ngay: "Chu Tử Toàn đã xảy ra việc như thế này bao giờ chưa?".
"Chưa bao giờ. Thường thì đúng 9h sáng, tổng giám đốc đã phải có mặt ở công ty. Nhưng đến 10h, anh ấy vẫn chưa đến. Chúng tôi gọi di động cho
anh ấy mà vẫn không được. Chúng tôi đành phải gọi điện đến nhà riêng,
nhưng vợ anh ấy nói với chúng tôi qua điện thoại là tối qua anh ấy không về."
Trịnh Trọng nhìn đồng hồ nói : "Phó tổng giám đốc La, bây giờ là 1giờ 30phút chiều. Anh ta mới chỉ không đi làm có nửa ngày vậy mà anh cho
rằng anh ta đã xảy ra chuyện gì sao?"
La Tân Thành bỗng nghiêm mặt lại: "Tôi không nghĩ là anh ta có hành đông đùa giỡn như vậy".
Bỗng nhiên cửa được mở ra.
"Phó tổng giám đốc La , có việc gì ạ?". Người đang nói là một cô gái
độ hơn 20 tuổi, dáng vẻ mảnh mai, mái tóc xoăn dài, lập tức thu hút ánh
nhìn của Trịnh Trọng.
"Cô ây chính là thư kí của tổng giám đốc, Tang Tiểu Vân."
Tang Tiểu Vân nhìn Trịnh Trọng và Diệp Tiêu, lập tức hiểu ra vấn đề.
Cô nhìn Trịnh Trọng với vẻ hơi khiêu khích nói thẳng: "Tôi là người cuối cùng nói chuyện với tổng giám đốc Chu".
"Vào lúc nào?"
"Lúc tan làm vào 5h chiều hôm qua. Tôi và tổng giám đốc Chu cùng nhau đi thang máy xuống dưới tầng. Sau khi ra khỏi tòa nhà, tôi hỏi anh ấy
hôm nay có lái xe đi làm không, anh ấy nói vẫn chưa khỏi cảm nên không
tiện lái xe và có thể đi tàu điện ngầm về. Đúng lúc tôi cũng định như
vầy nên chúng tôi cùng nhau đi vào trong ga. Hôm qua vào lúc đó ga tàu
điện ngầm rất đông người, anh ấy nói không thích những nơi chen chúc, vì thế nên muốn đến hiệu sách dưới ga để xem sách."
"Có phải là hiệu sách Mùa không?" .Diệp Tiêu hỏi.
Tang Tiểu Vân nhìn anh ta sau đó mỉm cười gật đầu: "Đúng rồi."
"Hiệu sách đó rất được, thỉnh thoảng tôi cũng ra đó mua sách. Cô nói tiếp đi."
"Tôi đi theo tổng giám đốc vào trong hiệu sách Mùa. Ông ấy đến khu
vực bán sách âm nhạc còn tôi đến khu vực bán sách văn học. Tôi chỉ xem
sách qua loa chứ không hề có ý định mua.Chỉ vài phút sau, lúc tôi ngẩng
đầu lên đã không thấy tổng giám đốc Chu đâu nữa. Tôi đi quanh hiệu sách
tìm anh ấy nhưngg không hề tìm thấy bong dáng của anh ấy đâu. Lúc đó tôi nghĩ, chắc là anh ấy nhân được cuộc gọi quan trọng nào đó nên không kịp chào tôi đã phải đi luôn."
Tang Tiểu Vân lắc đầu : "Tôi thật không hiểu nổi tại sao cả đêm hôm qua anh ấy lại không về nhà, rốt cuộc là anh ấy đã đi đâu?".
"Cô có nghĩ là anh ấy đã xảy ra chuyện gì không?" Diệp Tiêu hỏi.
Tang Tiểu Vân nhìn La Tân Thành rồi quay sang nói với Diệp Tiêu: "Tôi cũng không biết, tôi chỉ cảm thấy dạo này anh ấy hơi khác thường".
"Lúc nãy cô nói là do anh ấy bị cảm nên không lái xe, đúng không?"
"Đúng thế, tổng giám đốc đã ốm hơn hai tuần nay rồi. Mũi anh ấy cứ bị nghẹt suốt. Điều này có thể nhận ra được ngay từ giọng nói. Tổng giám
đốc Chu có một chiếc Santana 2000 màu đen. Nhưng anh nói lúc cảm thường
xuyên bị sổ mũi, điều đó sẽ làm ảnh hưởng đến việc lái xe. Vì thế từ hôm bị cảm, anh ấy không hề lái xe."
"Cô không cảm thấy kì lạ sao? Cảm cúm đến hơn hai tuần mà vẫn chưa khỏi? Anh ấy đi khám bác sĩ chưa?"
La Tân Thành chủ động trả lời: "Quả thật là có hơn khác thường. Anh
ấy nói đã đi khám mấy lần nhưng vẫn không biết tại sao. Chúng tôi có
khuyên anh ấy nếu đã như thế thì nên nghỉ ở nhà mấy ngày nhưng anh ấy
không chịu, ngày nào cũng cố gắng đi làm. Tóm lại bây giờ anh ấy đã mất
tích vào mọi người trong công ty rất lo lắng."
"Cám ơn cô Tang. Có thể chúng tôi sẽ còn nhờ đến sự giúp đỡ của cô." Diệp Tiêu nói.
"Không sao". Giọng của cô rất quyến rũ.
"Xin cô đợi cho một chút".Trịnh Trọng rút danh thiếp ra đưa cho Tang
Tiểu Vân. "Tôi tên là Trịnh Trọng, anh ấy là Diệp Tiêu. Nếu cô nhớ ra
điều gì thì hãy gọi cho chúng tôi."
"Trịnh Trọng, chiều nay cậu ở lại đây tiếp tục điều ra những việc có liên quan tới Chu Tử Toàn nhé".
Trịnh Trọng nhìn Tang Tiểu Vân cười nhưng miệng vẫn nói với Diệp Tiêu:" Thế cậu đi đâu?"
"Ai là người đã nói tối hôm qua Chu Tử Toàn không về nhà nhỉ?". Diệp Tiêu lạnh lùng hỏi.
"Là vợ của anh ta bảo vậy". La Tân Thành trả lời.
"Tôi muốn đến đó hỏi một số việc liên quan đến chồng chị ta. Chị ta tên gì ?".
La Tân Thành từ từ nói ra một cái tên: "Dung Nhan".