Thần Đạo Đan Tôn

Chương 130: Chương 130: Bị đùa bỡn!




Quái đản, một cây linh dược lại rút rễ lên, nhanh chóng lao đi?

Thấy cảnh này, tất cả mọi người ngẩn ra, sau đó mới phản ứng lại, dồn dập đuổi theo.

Điểm này ngay cả Lăng Hàn cũng không ngờ.

Dù bọn người Hoàng Tử Thao không biết lai lịch của cây thần dược này, nhưng một cây linh dược có thể tự mình chạy trốn, lấy đầu của bọn họ, chẳng lẽ còn đoán không ra cây linh dược này, giá trị vượt xa bọn họ tưởng tượng?

Một cây thần dược chạy ở phía trước, phía sau có một đám người đuổi theo, hình ảnh này có chút khôi hài, nhưng hiện tại ai cũng không cười nổi, đều dốc hết sức bắt lấy thần dược.

Trong truyền thuyết, có chút bảo vật thông linh, có thể chui xuống đất, có thể lên trời, tuy cây linh dược này không có chui xuống đất, cũng không bay lên trời, nhưng lại chạy như con người, giá trị sẽ không thấp chút nào.

Một đường chạy đi, hấp dẫn càng nhiều người gia nhập hàng ngũ truy đuổi.

Lăng Hàn phát hiện, cây thần dược kia tuyệt đối là cố ý, bởi vì nó đang không ngừng chạy vòng tròn, hấp dẫn càng ngày càng nhiều người truy đuổi, còn có thể khống chế khoảng cách, có vẻ rất thành thạo điêu luyện.

Thần dược còn có thể sinh ra linh trí sao?

Nghĩ tới đây, Lăng Hàn không khỏi ngơ ngác.

Nói đến trí tuệ, nó thuộc về nhân loại, thuộc về yêu thú, thậm chí có chút yêu thú còn không kém nhân loại, nhưng xưa nay chưa từng nghe nói thực vật cũng có thể nắm giữ linh trí.

Bị thần dược cố ý dẫn dắt, người tiến vào nơi đây, có ít nhất ba phần tư gia nhập truy đuổi, nhưng không ai có thể bắt được nó, chỉ có thể bị nó bỏ lại đằng sau ăn bụi.

- Tiếp tục như vậy không được!

Có người nói.

- Sao ta có cảm giác mình đang bị một cây linh dược đùa bỡn?

- Tuy không thể tưởng tượng nổi, nhưng ta cũng cho là như vậy, cây linh dược này quá tà dị!

- Khà khà, ngươi cảm thấy tà môn có thể từ bỏ, không ai buộc ngươi truy!

- Ta không phải chỉ hiếu kỳ thôi sao?

Không người nào nguyện ý từ bỏ, hiện tại dù kẻ ngu si cũng biết cây thần dược này giá trị liên thành, thậm chí có người còn đi ra ngoài thông báo những lão quái kia, để bọn họ bày xuống thiên la địa võng, miễn cho cây linh dược này chạy ra, từ đây mai danh ẩn tích.

- Nghe hiệu lệnh của ta, mọi người phân công nhau hành động, hợp lực bắt cây linh dược này !

Tam hoàng tử nói.

- Hiện tại ngay cả đại nhân vật cũng bị kinh động, muốn chúng ta bằng mọi giá cũng phải bắt được cây linh dược này, mọi người không nên có tư tâm.

Tất cả mọi người gật đầu. Nếu ngay cả những đại lão bên ngoài kia cũng bị kinh động, bọn họ nào dám kháng mệnh.

Do Tam hoàng tử chỉ huy là thỏa đáng, thứ nhất thực lực của hắn đủ mạnh, thứ hai thân phận của hắn đủ cao. Từng mệnh lệnh đi xuống, tất cả mọi người không dám chống đối, ngay cả bọn người Hồ Phong Nguyệt, Tôn Bất Nhân cũng không dám.

Chí ít vẻ ngoài, bọn họ là không có dị nghị.

Nhưng Lăng Hàn có thể đoán được, những người trẻ tuổi này có rất nhiều dã tâm, thần dược như vậy há sẽ từ bỏ? Khẳng định mỗi người đều có tư tâm, đạt được sẽ lập tức dùng, nói không chắc sẽ có biến hóa long trời lở đất, thành một Thần linh nha.

Vòng vây mở ra, nhưng ai cũng không ngờ rằng, trước đó nó căn bản không có toàn lực chạy trốn, cho đến khi gặp phải tình huống nguy hiểm mới bạo phát ra, có thể nói cấp tốc như điện.

Sau khi chạy ra trùng vây, thần dược này lại nhếch lên từng sợi râu, duỗi về mọi người, giống như ngón tay nhân loại, mà ngẫm lại kia khẳng định là ngón giữa.

Móa, này không chỉ là một cây thần dược, hơn nữa còn là thần dược lưu manh.

Tất cả mọi người có cảm giác quái lạ, bọn họ bị một cây linh dược đùa bỡn!

- Tức chết ta rồi, ta nhất định phải ăn ngươi!

Có người nóng tính, tức giận đến oa oa kêu to.

Vòng vây mở ra lần thứ hai, dần dần thu nạp, để cho không gian xê dịch của thần dược càng ngày càng nhỏ.

Lăng Hàn cau mày. Hiện tại cây thần dược kia gióng trống khua chiêng như vậy, dù hắn lực ép mọi người, nhưng có thể giữ được nó thì đã làm sao? Nếu như ăn tại chỗ, sau khi ra ngoài có thể bị những lão quái vật kia bằm thây nấu canh hay không?

Những lão quái vật kia thật có thể làm được nha. Bởi vì phần lớn thần dược đều có hiệu quả kéo dài, mà mấy lão gia hỏa kia thiếu nhất là cái gì?

Thời gian, sinh mệnh!

Hắn không khỏi băn khoăn, phải làm sao mới có thể thần không biết quỷ không hay lấy đi thần dược? Hắn có không gian giới chỉ, ẩn dấu là hoàn toàn không có vấn đề, then chốt là làm sao ở dưới tình huống không người phát hiện, lấy thần dược đi.

Vừa truy, hắn vừa nghĩ vấn đề này.

Thần dược đã bị ép vào tuyệt cảnh, dù sao nơi này có quá nhiều người, cho dù tốc độ của nó nhanh hơn nữa cũng vô dụng.

Đột nhiên Lăng Hàn dừng lại, kinh hô:

- Có nguy hiểm!

Lưu Vũ Đồng và Lý Tư Thiền đối với hắn nói, tự nhiên không chút hoài nghi, ngay lập tức ngừng lại, nhưng người khác đều khịt mũi coi thường. Tiểu tử này khẳng định là cố làm ra vẻ, bọn họ vào lâu như vậy, lúc nào gặp phải nguy hiểm?

Mặc dù nơi này là lòng núi, nhưng vẫn có ánh sáng lấp lóe, làm cho hoàn cảnh không hề có cảm giác tối tăm, nhưng phía trước lại xuất hiện không gian âm u, như quái thú há mồm .

Vèo, thần dược chạy tiến vào, mọi người nhanh chóng truy đuổi, nhưng trong chớp mắt, oành oành oành oành,… Bọn họ giống như đụng phải một vách tường vô hình, lập tức bị đẩy lùi trở về, có mấy người còn tốt, chỉ vỡ đầu chảy máu, nhưng có vài người trọng thương, xương cốt đâm xuyên ra ngoài.

Thần dược ngừng lại, lần thứ hai dựng râu, khiêu khích mọi người.

Lúc này lại không có ai để ý, bởi vì đều bị đụng đủ thảm, mỗi người đều chưa lấy lại sức.

- Thằng khốn!

Có người nhảy tới trước người Lăng Hàn, chỉ tay vào mũi của hắn.

- Nếu ngươi biết phía trước có nguy hiểm, tại sao không nói sớm một chút?

- Ngươi còn biết đạo lý hay không?

Lưu Vũ Đồng nhảy ra, mặt đầy sát khí.

- Không phải Lăng Hàn đã nhắc nhở các ngươi có nguy hiểm, là chính các ngươi không dừng lại!

- Hừ, không nói rõ, ai biết nguy hiểm là cái gì?

Người kia cưỡng từ đoạt lý, lớn tiếng nói.

- Lăng Hàn, có gan liền đứng ra, không nên để cho nữ nhân ra mặt thay ngươi.

Người này là Tụ Nguyên tầng tám, đối đầu Lưu Vũ Đồng tự nhiên không đủ xem, nhưng Lăng Hàn chỉ là Tụ Nguyên tầng sáu, để hắn cảm thấy dễ ức hiếp.

- Ai, kẻ xấu thì hay tác quái.

Lăng Hàn nhẹ nhàng đẩy Lưu Vũ Đồng ra.

Lưu Vũ Đồng có chút bận tâm, tự nhiên không phải sợ Lăng Hàn bị thương, mà là lo lắng tên này tính khí táo bạo, làm thịt gia hỏa khiêu khích kia, vậy thì không dễ thu thập.

- Yên tâm, nể mặt Lưu cô nương, ta sẽ hạ thủ lưu tình!

Người kia cười lạnh nói, chủ động khiêu khích cũng chỉ là muốn cho Lăng Hàn chút đau khổ, phá hoại hình tượng của hắn ở trong lòng Lưu Vũ Đồng mà thôi.

Bốp!

Hắn vừa nói xong, trên mặt đã trúng một cái tát, cực kỳ đau đớn. Hắn sửng sốt một chút, lúc này mới ý thức được mình bị Lăng Hàn đánh, nhất thời bạo khiêu như lôi, tương tự tát về phía Lăng Hàn.

Bốp, Lăng Hàn vung tay chưởng xuống, đi sau mà tới trước, lại quật hắn một bạt tai, hơn nữa sức mạnh rất lớn, để thân hình của hắn lệch đi.

Hắn không tin tà, lại tát về phía Lăng Hàn.

Bốp bốp bốp bốp,… Lần này hắn xui xẻo rồi, bị Lăng Hàn đánh mặt không ngừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.