Thần Đạo Đan Tôn

Chương 3941: Chương 3941: Tái chiến với Bạch Hoành Tài




Đám người Uông Vũ, Bùi Vân Thư, Tăng Thụy Huyên nhìn lẫn nhau, trong lòng đều hiện lên một suy đoán, chẳng lẽ Lăng Hàn chính là người cái bí ăn cướp bọn họ hay sao?

Hít, một quái vật vượt qua hai đại cảnh giới chiến đấu?

Đây là thiên tài Ngũ Tinh, hay là thiên tài Lục Tinh chứ?

Trên thế gian này thực sự tồn tại dạng quái vật này sao?

Tự nhiên Bạch Hoành Tài cũng đoán ra được, lớn tiếng nói:

- Lăng Hàn, có phải mấy ngày trước là ngươi đánh lén ta hay không?

Lăng Hàn sững sờ, bị phát hiện ra rồi sao?

Sao lại như vậy chứ, về sau hắn còn muốn tiếp tục làm món buôn bán này a.

Hắn không có để ý tới mà không chút giữ lại phóng thích khí tức của bản thân ra.

- A, loại khí tức này... Không phải Cực Cốt cảnh!

Uông Vũ lập tức nói.

- Minh Văn cảnh!

Bùi Vân Thư cũng nói.

- Khó trách.

Tăng Thụy Huyên gật gật đầu, nói :

- Hắn là thiên tài Tứ Tinh, có thể vượt qua một đại cảnh giới mà vô địch, cho nên có thể nhẹ nhõm hóa giải công kích của Bạch Hoành Tài.

Những người này không có người nào mà không nhẹ nhàng thở ra, cũng quá kinh khủng đi a. Không ngờ lại có thiên tài Ngũ Tinh xuất thế?

- Chỉ là, tiểu tử này chính là thiên tài Tứ Tinh, hiện tại lại nhảy lên Minh Văn cảnh, chỉ sợ Bạch Hoành Tài sẽ không phải là đối thủ của hắn.

Bùi Vân Thư cau mày nói, bọn hắn mang theo khí thế hùng hổ mà đến, nếu như Bạch Hoành Tài không địch lại Lăng Hàn, như vậy không phải là tự mình tạo ra ồn ào rồi tự mất mặt hay sao?

Uông Vũ nghĩ ngợi, nói:

- Chiến đấu đã bắt đầu, hiện tại muốn hô ngừng lại đã không còn kịp nữa rồi. Hơn nữa, nhất định là tiểu tử này mới vừa vặn đột phá, chiến lực không tinh, không nhất định có thể vượt qua một đại cảnh giới mà vô địch được.

- Vậy trước tiên cứ xem một chút đi.

Hạng Đằng cũng nói.

Bọn hắn không có nhúng tay vào, muốn cho Bạch Hoành Tài một cơ hội, đánh một tên Minh Văn cảnh mà còn để cường giả Tầm Bí cảnh tự mình xuất thủ, đương nhiên bọn hắn cũng rất mất mặt a.

Bạch Hoành Tài thì lại không nhất định, bởi vì vốn Lăng Hàn đã có thể đối kháng được với hắn, hay là bởi vì đối phương đã Minh Văn cảnh cho nên mới vậy a?

Hắn hít một hơi thật sâu, nhất định mình phải thắng, nếu không hai lần thua ở trong tay Lăng Hàn, về sau khi gặp Lăng Hàn hắn sẽ phải đi vòng qua.

- Hỏa Vân Thần Công!

Hắn nói nhỏ, oanh, toàn thân lập tức có lửa cháy hừng hực quấn lên, nhưng vẫn có khoảng cách chừng một thước so với thân thể của hắn, giống như một cái hộ thuẫn vậy.

Hắn lại quát lớn một tiếng, giết tới chỗ Lăng Hàn.

Hỏa diễm hừng hực, hắn như có Hỏa Thần phụ thể, có thể thiêu sạch tất cả.

Lăng Hàn cũng dẫn động năng lượng tầng thứ cao, quấn quấn quanh ở bên trên hai tay, cứng rắn va chạm với đối phương.

Hắn cũng không có toàn lực ứng phó, dùng chiến lực hiện tại của hắn đã có thể ngược đãi loại Khai Khiếu cảnh phổ thông, ngay cả thiên tài nhất tinh còn không bằng như Bạch Hoành Tài này. Chỉ là hắn muốn thử nghiệm chiến lực một chút, cũng muốn kéo dài thêm một ít thời gian, cho nên hắn mới không có nhanh chóng giải quyết chiến đấu.

Đánh bại Bạch Hoành Tài này rất dễ dàng, thế nhưng kế tiếp còn có Bùi Vân Thư, còn có Hạng Đằng, còn có Uông Vũ, những Tầm Bí cảnh này hắn phải giải quyết ra sao đây?

Át chủ bài của Lăng Hàn nhiều như vậy, có lẽ có thể địch lại được một Tầm Bí cảnh, nhưng hai người thì nhất định sẽ không nổi, huống chi là mấy người.

Cho nên, hiện tại hắn đang dùng Tha Tự Quyết.

Bạch Hoành Tài không tự mình biết mình, cho là mình không có rơi vào thế hạ phong, thậm chí lại còn dùng tuyệt chiêu, nghĩ mình nhất định có thể chiến thắng được Lăng Hàn.

Hắn không khỏi cười nhạo:

- Thổ dân dù sao cũng là thổ dân, quá yếu!

Trên bàn tay của hắn nổi lên Minh Văn, một đạo, hai đạo, ba đạo, mãi tới năm đạo, tạo thành một ngôi sao năm cánh, phóng thích ra một đạo khí tức khó mà hình dung được.

Minh Văn Thiên Thụ, thứ này có thể coi như là khí tức của Thiên Địa.

Oanh, hắn điều khiển một chưởng này vỗ về phía Lăng Hàn, lập tức, uy lực tăng vọt.

Minh Văn ngoại trừ có thể bảo hộ nội tạng ra thì còn có thể chiếu lên trên nắm tay, chân hoặc là bên trên binh khí, tăng uy lực lên trên diện rộng.

Lăng Hàn không có tiếp chiêu, chỉ phát động thân pháp để trốn tránh.

- Ha ha ha, Lăng Hàn, ngươi quá yếu, yếu tới mức đáng thương!

Bạch Hoành Tài cười to, hắn lại ra tay, sưu sưu sưu, huyệt khiếu quanh người hnws phát sáng, bí lực mảnh như tơ nhện bắn ra, uy lực lại không thể khinh thường.

Bình thường, phương thức công kích của võ giả có hạn, công kích từ xa, hoặc là tay phát lực, hoặc là chân phát lực, chỉ cần để ý tới hai chân hai tay của đối thủ là được rồi.

Thế nhưng sau khi bước vào Khai Khiếu cảnh là có thể mở huyệt khiếu quanh người ra, như vậy chẳng những có thể tăng tốc độ hấp thụ Thiên Địa lực mà còn có thể từ trong đó đánh ra bí lực. Đương nhiên uy lực không bằng từ bên trong tay, chân đánh ra, thế nhưng lại khó lòng đề phòng.

Quả nhiên, Bạch Hoành Tài giống như biến thành một con nhím, bộ vị hoàn toàn không có khả năng phát lực cũng có lực lượng tuôn ra, hóa thành một mũi tên bằng lửa.

Lăng Hàn vẫn trốn tránh, trước đố chiến đấu cùng Khai Khiếu cảnh, hắn đều dựa vào Tuyệt Đối Công Bằng để làm suy yếu tu vi của đối phương. Cho nên đương nhiên không có khả năng hiểu rõ chiến lực của Khai Khiếu cảnh, cho nên lần này hắn phải quan sát thật tốt.

Bạch Hoành Tài càng đánh thì lòng tin lại càng tăng cao, hắn cười ha hả, không ngừng trào phúng.

Chẳng những hắn muốn thắng, hơn nữa còn muốn hung hăng nhục nhã Lăng Hàn một phen.

Lăng Hàn không khỏi lắc đầu, đừng nói hắn không có nghiêm túc, cho dù Bạch Hoành Tài thực sự thắng, một Khai Khiếu cảnh đánh thắng Minh Văn cảnh thì có gì mà đắc ý cơ chứ?

Nhưng hắn lại không biết, Bạch Hoành Tài đã nhận định hắn là thiên tài Tứ Tinh, cho nên, dù có ưu thế một đại cảnh giới, thắng thì hắn vẫn có thể đi nói khoác một chút. Thậm chí nếu có thể làm cho Lăng Hàn mất mặt thì lại càng tốt. Như vậy hắn có thể nói, như ngươi mà cũng có thể xem như là thiên tài Tứ Tinh hay sao?

Lại chiến một hồi, Lăng Hàn không kéo dài nổi nữa, công kích của đối phương không có gì mới, tới tới lui lui cũng chỉ có mấy chiêu như vậy, khiến cho hắn cảm giác không có chút thú vị gì.

Thời gian cũng đã kéo đủ lâu, không cần phải chơi nữa.

Lăng Hàn cười một tiếng.&

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.