Thần Đạo Đan Tôn

Chương 110: Chương 110: Tới cửa




Lăng Hàn thật không nghĩ tới, hắn vừa bố trí trận pháp, thì có đạo chích tiến vào địa phương của hắn.

Phải biết, trước đây nơi này như quỷ ốc, căn bản không có người ở, muốn nói vừa vặn có đạo tặc nào không rõ tình huống, mò tới nơi này hành nghề, là quá khó tin.

Mao tặc này là ai nhỉ?

Sượt, đột nhiên Hổ Nữu đứng thẳng dậy. Nàng có trực giác của dã thú, phỏng chừng mũi còn linh hơn cẩu, đã ngửi thấy khí tức của mao tặc kia.

- Xuỵt!

Lăng Hàn làm một động tác im lặng. Hắn không muốn dọa mao tặc kia, muốn biết mục đích của đối phương.

Hổ Nữu bị hắn ôm vào trong ngực, liền yên tĩnh lại, chỉ là trong đôi mắt vẫn lộ ra sát khí. Ở trong quan niệm như dã thú của nàng, đây là lãnh địa của nàng, người xâm phạm lãnh địa, quản ngươi là ai… Cắn chết.

Một bóng đen mò vào, nhưng không có chuyển loạn khắp nơi, chỉ đi một vòng trong phòng khách, sau đó tìm tòi ở trên bàn trà, một lát sau, hắn liền xoay người đi ra, lặng yên không một tiếng động.

Khóe miệng của Lăng Hàn lộ ra vẻ tươi cười, trong nháy mắt đối phương rời đi, hắn dựa vào ánh trăng thấy rõ dáng dấp của người kia.

Vi Hà Nhạc.

Hắn ra phòng khách, thắp nến, đi tới bên cạnh bàn trà.

Trên bàn trà có một hộp gỗ, bên trong bày một ít vật nhỏ không đáng giá, hắn mở ra xem, thì phát hiện nhiều hơn một vật.

Một huy chương hình hoa Tử la lan.

Đây là?

Trên mặt Lăng Hàn không khỏi hiện lên nụ cười quái dị. Hắn từ trong túi lấy ra một cái huy chương Tử la lan khác, đây là Tam hoàng tử đưa cho hắn.

Hiện tại có hai cái.

Tại sao Vi Hà Nhạc lại lén lút đưa cho hắn một huy chương Tử la lan?

- Ồ!

Hắn lập tức hiểu ra, đây là vu oan hắn. Nói vậy ngày mai sẽ có người lấy cớ bị mất đồ, sau đó Vi Hà Nhạc dẫn người tới chỗ hắn, tự nhiên sẽ tìm được vật bị mất. Đến thời điểm đó, hắn tự nhiên khó thoát tội danh “kẻ trộm“.

Hơn nữa, trộm còn là tín vật của Tam hoàng tử, cũng không ai dám đè chuyện này xuống. Lúc ấy, chí ít hắn cũng sẽ bị học viện khai trừ, còn Tam hoàng tử có thể phái người đối phó hắn hay không, vậy thì là chuyện khác.

Đáng tiếc, Vi Hà Nhạc sẽ không nghĩ đến, ngày hôm nay hắn vừa vặn gặp phải Tam hoàng tử, còn được đối phương tặng cho một cái huy chương Tử la lan.

Có điều, coi như ngày hôm nay hắn không gặp Tam hoàng tử, nếu bị hắn phát hiện, vậy việc bẩn này làm sao cũng vu oan không xong.

- Nếu ngươi muốn chơi, vậy thì chơi với ngươi a.

Lăng Hàn cười nhạt, đóng hộp lại, cũng không thèm lấy huy chương ra.

Trong mắt hắn hiện lên một đạo hàn mang, có người muốn chết, vậy thì đi chết đi.

Trở lại nội thất, Lăng Hàn bắt đầu tu luyện.

Sau khi Thần hồn lớn mạnh, hiệu suất tu luyện liền tăng lên một cấp bậc. Lượng lớn linh khí vọt tới, Ngũ Hành Hỗn Độn Liên ai đến cũng không cự tuyệt, hấp thu hết thảy. Ở dưới sự khống chế mạnh mẽ của thần thức, cấp tốc chuyển hóa thành nguyên lực, lớn mạnh nguyên hạch.

- Nguyên bản ta cần một tháng mới có thể tăng lên một cảnh giới, nhưng hiện tại, phỏng chừng nửa tháng là đủ.

Lăng Hàn lộ ra nụ cười.

Sau khi hoàn toàn tiêu hao hết thần thức, hắn lại tu luyện Bất Diệt Thiên Kinh, để Khô Mộc Chi Thể tiến quân Thạch Nham Chi Thể. Đến thời điểm ấy, hắn có thể tay không đón lợi khí, thể phách mạnh mẽ, còn đáng sợ hơn một ít chủng tộc trời sinh phòng ngự siêu quần.

Khi hắn hoàn tất tu luyện, phương đông đã xuất hiện ánh sáng, lúc này hắn mới nằm xuống nghỉ ngơi. Đả tọa có thể thay thế một bộ phận giấc ngủ, bởi vậy chỉ cần hắn ngủ một hai giờ, liền đủ duy trì tinh thần sung mãn.

Sáng sớm ngày thứ hai, hắn lại đi tới tiểu viện của Mạc Cao, thảo luận kiếm thuật với đối phương.

Hai người một tinh thông kiếm thuật, một cái khác lại có lĩnh ngộ siêu nhiên, tự nhiên có thể bù đắp lẫn nhau, xúc tiến lẫn nhau, chỉ là hai lần giao lưu ngắn ngủi, lại để song phương có thu hoạch không ít.

Oành oành oành, hai người đang thảo luận hăng say, lại nghe tiếng gõ cửa vang lên, cắt đứt hào hứng của hai người.

Mạc Cao lộ ra vẻ không vui. Hắn thích kiếm thành si, chỉ cần nói chuyện đến kiếm, thì dù Thiên Vương lão tử đến, hắn cũng sẽ không để ý. Hắn đi tới cửa, mở cửa ra, chỉ thấy ngoài cửa đang đứng mười mấy người.

- Lăng Hàn có ở bên trong không?

Một thanh niên mặc trường sam màu xanh lục đi lên một bước, cằm khẽ nhếch, lộ ra vẻ ngạo nghễ.

Hắn quả thật có tư cách kiêu ngạo, bởi vì hắn rõ ràng là Dũng Tuyền Cảnh, so với Mạc Cao còn mạnh hơn nhiều.

- Các ngươi là ai, tìm học trò của ta làm gì?

Mạc Cao cũng không tránh ra, mà chất vấn những người này.

- Mạc lão sư, chúng ta là hội chấp pháp!

Lại có một thanh niên mặc hắc sam đi lên, ngữ khí của hắn ôn hòa hơn nhiều, đương nhiên cái này có quan hệ với tu vi của hắn. Bởi vì hắn cũng là Tụ Nguyên Cảnh, đối đầu Mạc Cao sẽ không có ưu thế về cảnh giới.

- Ít nói nhảm, nhanh bảo Lăng Hàn đi ra!

Thanh niên áo lục không nhịn được quát lên, hoàn toàn không để Mạc Cao ở trong mắt.

Trong lòng Mạc Cao sững sờ, nói:

- Học sinh của ta phạm vào tội gì, lại cần điều động hội chấp pháp?

Hội chấp pháp, tên như ý nghĩa, đương nhiên chính là tổ chức phụ trách chấp pháp trong học viện. Có điều đại bộ phận thành viên là học sinh, coi như là một loại làm công, có thể kiếm lấy điểm nhất định. Đồng thời còn có quyền lực không nhỏ, bởi vậy đại bộ phận học sinh đều vót nhọn đầu chen vào.

- Chúng ta hoài nghi hắn có quan hệ tới một bản án ăn cắp, cần lục soát bản thân và phòng của hắn, Mạc lão sư, ngươi sẽ không bao che tội phạm chứ?

Thanh niên áo lục lạnh lùng nói, không hề có chút kính ý với Mạc Cao.

- Nói bậy!

Mạc Cao lập tức giơ chân. Ở trong lòng hắn, kiếm là thần thánh nhất, mà Lăng Hàn ở Kiếm đạo có thiên phú như vậy, Kiếm tâm tức Nhân tâm, người như vậy sao có khả năng là hạng người ăn cắp?

- Các ngươi cút cho ta!

Hắn phẫn nộ quát, suýt chút nữa muốn rút kiếm.

- Mạc Cao, coi như ngươi là lão sư của học viện, cũng không có tư cách bao che tội phạm!

Thanh niên áo lục nói, ánh mắt lướt qua Mạc Cao nhìn về trong viện.

- Cút ra cho ta, bằng không ta liền lấy cớ chống đối chấp pháp bắt ngươi!

Mạc Cao tức giận đến toàn thân phát run. Hắn là lão sư của học viện, nhưng hiện tại lại bị một tên học sinh quát như thế, nhục nhã a! Tay phải của hắn đã ấn lên chuôi kiếm, trong mắt toả ra hàn quang, hắn muốn ra tay.

- Mạc lão sư!

Lăng Hàn đi tới, khẽ mỉm cười nói với Mạc Cao.

- Nếu là tìm ta, liền do ta đến xử lý a!

Mạc Cao do dự một chút, nhưng vẫn thu tay phải lại. Hắn đương nhiên sẽ không trơ mắt nhìn học sinh bị người bắt nạt, nhưng hắn cũng muốn biết rõ chuyện này rốt cuộc là như thế nào.

Ánh mắt của Lăng Hàn đảo qua, khóe miệng không khỏi lộ ra nụ cười. Trong mười mấy người này, hắn nhận ra hai người, Phong Lạc và Vi Hà Nhạc. Hắn mở miệng nói:

- Hai vị này có lẽ không phải người của hội chấp pháp a?

- Xác thực không phải, bởi vì bọn họ là người mất của.

Thanh niên áo lục nói, con mắt nhìn chằm chằm Lăng Hàn.

- Ta khuyên ngươi không nên có bất kỳ ảo tưởng, ở trước mặt ta, bất luận người nào cũng không thể ẩn giấu tội trạng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.