Thần Đạo Đan Tôn

Chương 3944: Chương 3944: Viện binh xuất thủ (2)




Hắn vừa định nói chuyện thì lại ra vẻ lắng nghe, một lát sau, hắn chậm rãi gật đầu, nói:

- Vậy thì xin điện hạ chỉ giáo một chút.

Đại hoàng tử hừ lạnh một tiếng, thân thể nhảy lên, đã phát động công kích về phía Uông Vũ.

Hai người đại chiến, chỉ thoáng thăm dò một chút, sau đó bọn hắn lập tức triển khai kịch chiến, tuyệt chiêu lộn xộn được đánh ra.

Uông Vũ là thiên tài Nhất Tinh, Đại hoàng tử thân là Tiên Thiên thần thể, cho dù là cấp bậc cửu lưu, thế nhưng thần thể chính là thần thể, đương nhiên vô cùng cường đại, lại cũng là thiên tài Nhất Tinh, có được tư chất vô địch cùng giai.

Hai người đều vô địch cùng giai, chuyện này làm sao xử lý đây?

Cái gọi là vô địch chỉ là một loại hình dung, một loại tán dương, cũng giống như lục cốt nhất định sẽ nghiền ép ngũ cốt vậy. Thế nhưng cùng là lục cốt nhất định cũng có mạnh yếu.

Hai người đều toàn lực ứng phó, từ một ý nghĩa nào đó mà nói, đây là chiến đấu giữa Trần Phong Viêm và Phí Vĩnh Tư, đương nhiên ai cũng không thua nổi.

Bọn hắn đều đứng ở đỉnh phong của Tầm Bí cảnh, cũng đều là thiên tài Nhất Tinh, thực lực cực kỳ gần nhau. Cho nên chiến mấy trăm chiêu cũng không có phân ra thắng bại được, mà đổi lại một bên khác, Yêu tộc công chúa lại là đánh bại Tăng Thụy Huyên, Huyền Bắc quốc chiến thắng trước một ván.

Giờ phút này áp lực của Uông Vũ như núi, nếu như hắn lại thua, như vậy chẳng khác nào hôm nay bọn hắn đã tan tác.

Làm sao chịu nổi được chứ?

Còn mặt mũi nào gặp người khác đây?

Hắn gào thét một tiếng, bỗng nhiên sôi trào huyết khí, vận dụng một môn bí thuật cấm kỵ nữa, chiến lực lập tức tăng vụt. Thứ này không có cách nào kéo dài quá lâu, thời gian tương đương với huyết khí sôi trào, mà một khi bộc phát qua đi, chiến lực của hắn sẽ nhanh chóng giảm xuống.

Hắn cũng không có cách nào khác, trận chiến này, nhất định hắn phải thắng.

Đại hoàng tử cũng không dám chủ quan, vốn thực lực của hai người ngang nhau, nhưng hiện tại Uông Vũ đột nhiên bộc phát, đương nhiên hắn cũng không có cách nào giữ được thủ đoạn nữa.

Hắn cũng khẽ quát một tiếng, lập tức, quanh người xuất hiện từng khỏa tinh linh màu xanh, giống như hóa thành một cái vũ trụ.

Con ngươi của Lăng Hàn không khỏi xiết chặt, Đại hoàng tử là Thanh Cương Tinh Thể, thuộc về Tiên Thiên thần thể, hiện tại cuối cùng cũng đã phát uy.

Tiên Thiên thần thể cường đại đến cỡ nào cơ chứ?

Hắn còn chưa có gặp qua, đương nhiên sẽ có chút hiếu kỳ và hào hứng.

- Tiên Thiên thần thể!

Uông Vũ hừ lạnh một tiếng, trên mặt có một tia kiêng kị.

Tiên Thiên thần thể cường đại cũng không phải được thổi da trâu mà ra, mà là do từng trận, từng trận thực chiến để chứng minh.

Đại hoàng tử bay vọt tới, ngôi sao đầy trời sáng chói, gia trì lực lượng vô tận cho hắn.

Oanh! Oanh! Oanh!

Hai người lần nữa chiến đấu, sau khi Uông Vũ bộc phát như thế, chiến lực của hắn sẽ vượt qua Tầm Bí cảnh. Thế nhưng Đại hoàng tử còn mạnh hơn, nếu như bên trên Tầm Bí cảnh còn có một phàm cảnh, như vậy nhất định hắn sẽ đứng ở trên cái bậc thang này.

Cũng có thể nói, hiện tại Uông Vũ là tồn tại xen vào giữa thiên tài Nhất Tinh và Nhị Tinh, mà Đại hoàng tử thì là người chân chính đạt đến độ cao thiên tài Nhị Tinh.

Lập tức, Đại hoàng tử chiếm thế thượng phong, toàn thân rực rỡ tinh thể.

Chỉ mấy phút đồng hồ sau, Uông Vũ đã không địch lại, bị mạnh mẽ đánh bay ra ngoài.

Đến lúc này, thế lực ngoại lai đã thất bại hoàn toàn.

Đại hoàng tử thu hồi ánh sao đầy trời, gật gật đầu với Lăng Hàn và Bích Tiêu công chúa, ung dung nhưng lại không mất đi vẻ cao quý.

- Ha ha.

Một tiếng cười khẽ vang lên, chỉ thấy một nam tử trung niên đi ra, thế nhưng khóe mắt lại toàn là nếp nhăn, dường như đã trải qua vô số gian nan vất vả.

Hít, đây là cường giả Tiên đồ!

Thời gian: 00 : 00 : 01

Một vị cường giả tiên đồ giá lâm , mặc ngươi có ngộ tính tuyệt thế, ngộ tính nghiền ép người cùng thế hệ, thế nhưng ở trước mặt cường giả như vậy chỉ có phần cúi đầu mà thôi.

- Bản thân Trần Phong Viêm không dám ra mặt, lại để cho mấy tiểu bối phách lối tung hoành, thật sự là không biết sống chết!

Tên cường giả tiên đồ này cười lạnh nói, đột nhiên quát lớn:

- Trần Phong Viêm, có dám hiện thân đánh một trận hay không?

Thanh âm ầm ầm, truyền khắp toàn bộ đế đô.

Đây là khiêu khích trần trụi, cũng có ý nghĩa là thế lực của Phí Vĩnh Tư đã hết kiên nhẫn, muốn bức hắn thoái vị.

Vốn bọn hắn tự cho là mình nắm giữ quyền chủ động, thông qua đả kích Lăng Hàn để xò xét hư thực của Trần Phong Viêm, không nghĩ tới căn bản không cần Trần Phong Viêm lộ diện thì Lăng Hàn, Bích Tiêu công chúa, Đại hoàng tử trước sau xuất mã, đã hóa giải một chiêu này.

Cho nên, Phí Vĩnh Tư chỉ có thể vận dụng lực lượng càng thêm cường đại hơn mà thôi.

Tên cường giả tiên đồ này tên là Đinh Cương, đã sống mấy trăm năm, hơn trăm năm trước đã phóng qua tiên môn, dựng thành Nhân Đạo Cơ, nhưng dùng thiên tư của hắn, hiển nhiên không có khả năng dựng thành Thiên Đạo Cơ.

Hắn nhìn Lăng Hàn, Bích Tiêu công chúa và Đại hoàng tử, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường, tiên, phàm là ranh giới. Cho dù ngươi là thiên tài đi chăng nữa thì trong mắt hắn cũng không khác gì con sâu cái kiến.

Chỉ là con sâu kiến nào đó lớn lên thật là động lòng người, khiến cho trong lòng hắn ngứa ngáy.

Không có cách nào a, trong mấy trăm năm sinh mệnh, hắn cũng vì mạng sống mà liều mạng khổ tu, mà ở trong lao tù thì có gì có thể giải trí chứ? Ngẫu nhiên xuất hiện mấy mỹ nữ, ai mà không bị tồn tại cường đại hơn đoạt đi, nào có phần của hắn cơ chứ?

Hiện tại, hắn tiến vào thế gian phồn hoa này, dục vọng áp chế tự nhiên cũng ngo ngoe động đậy. Chỉ là trước đó cố kỵ Trần Phong Viêm, hắn còn có thể chịu đựng. Thế nhưng hiển nhiên bây giờ đã sắp vạch mặt, đương nhiên cũng làm cho dục vọng của hắn bộc phát.

Hắn coi trọng vị công chúa Yêu tộc này, định thu làm đệ tử, để nàng ban ngày hầu hạ ở bên người, ban đêm thì hầu hạ trên giường.

- Thấy bản tọa còn không quỳ xuống?

Đinh Cương hừ lạnh một tiếng, lập tức, áp lực không thể nhận ra bao phủ, khiến cho sắc mặt Lăng Hàn ba người đều tái nhợt.

Đây là uy áp của cường giả tiên đồ, há là thứ mà phàm nhân có thể đối kháng cơ chứ?

Ba người chỉ cảm thấy mình phải tiếp nhận áp lực cực lớn, xương cốt toàn thân đang vang rền, dường như nếu không quỳ thì xương cốt sẽ vỡ nát.

Bọn hắn đều không cam lòng, không có người mà không đau khổ, cắn răng chống đỡ.

- Không tuân thánh dụ, đáng chém!

Sưu, quang mang chấn động, hóa thành một hình người, đập một quyền tới chỗ Đinh Cương.&

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.