Rất rõ ràng, nhiều Túi Không Gian như vậy không phải là của một mình Tô Dật.
Đây là Man Yêu Sâm Lâm, ai cũng biết những Túi Không Gian kia là từ đâu tới.
Thiếu nữ giống như Nữ Bồ Tát, chững chạc đàng hoàng lấy hết Túi Không Gian trên người Tô Dật, không chút khách khí thu vào ngực mình.
Nhìn Tô Dật, thiếu nữ nghiêm túc nói:
- Ta phong tỏa kinh mạch trên người ngươi, một hai ngày sau có thể tự động cởi ra, nếu ngươi không gặp Man Thú gì, thì hẳn có thể sống sót, nếu gặp Man Thú, vậy chỉ có thể trách ông trời muốn diệt ngươi, ta không thể giúp gì, chỉ nhìn ngươi cuối cùng là người tốt hay ác nhân.
Nói xong, thiếu nữ mỉm cười, hài lòng nghênh ngang rời đi.
- Ngươi tuyệt đối không nên rơi vào trong tay ta, tuyệt đối không nên để cho ta gặp lại ngươi...
Tô Dật mắng to, vì sao thiếu nữ này không biết xấu hổ như vậy, còn không biết xấu hổ quang minh chính đại.
Thiếu nữ căn bản không để ý tới Tô Dật, bóng hình xinh đẹp dần dần biến mất.
Tô Dật bất đắc dĩ, bị người khống chế, tuy trong không gian thần bí có mấy Man Thú cường đại, nhưng không kịp gọi ra nha.
Giờ phút này Tô Dật bị cấm chế phong tỏa, càng không cách nào gọi ra không gian thần bí.
- Oanh...
Thấy nữ tử kia triệt để rời đi, Tô Dật vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, bắt đầu trùng kích cấm chế.
Lần trước ở trong hầm mỏ của Hắc Sát môn cũng như thế, Tô Dật đã thông thạo.
Chỉ là giờ phút này Tô Dật muốn mở phong ấn, cũng không phải trong thời gian ngắn có thể làm được.
Thời gian chầm chậm trôi qua, bốn phía hết thảy yên tĩnh.
Chung quanh giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, chỉ có Tô Dật nằm dưới đất, đang trùng kích cấm chế trên người.
Tô Dật rất biệt khuất, cũng rất đau lòng.
Túi Không Gian trên người đều bị thiếu nữ kia cướp sạch, bao quát Nguyên Thạch trước đây không lâu đổi từ Linh Bảo Các.
Những Nguyên Thạch đó, Tô Dật không nỡ cho không gian thần bí hấp thu, muốn giữ ở bên người, chuẩn bị bất cứ tình huống nào.
Sớm biết như vậy, còn không bằng cho không gian thần bí hấp thu đi, nghĩ đến chỗ này, tim hắn càng đau.
Từ trước đến giờ vẫn luôn là hắn cướp của người khác, thật vất vả cửu tử nhất sinh tích lũy được chút tài phú. Nhưng hôm nay, tất cả tích lũy đều bị người cướp sạch.
Còn là bị một tiểu nha đầu cướp sạch, Tô Dật càng nghĩ càng giận.
- Tiểu nha đầu, chờ ta gặp lại ngươi, lão tử nhất định phải lột sạch ngươi cho Man Thú ăn.
Trong lòng Tô Dật thầm nhủ.
Nhưng nghĩ lại, Tô Dật có chút không hiểu, tại sao phải lột sạch cho Man Thú ăn, không lột cũng có thể ăn nha.
Lột sạch, lột sạch mới hả giận. trong lòng Tô Dật oán hận nói thầm.
Vào đêm, ánh trăng bao phủ, nơi xa ngẫu nhiên truyền đến thanh âm thú hống.
- Xoẹt...
Ở dưới Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, đạo phong ấn cuối cùng bị phá, ánh mắt Tô Dật khẽ nhúc nhích, nhất thời giãy dụa đứng lên.
Tô Dật không còn dám lưu lại, nhanh chóng rời đi.
Sau nửa canh giờ, trong dãy núi liên miên.
Trên một đỉnh núi không đáng chú ý, Tô Dật xuất hiện ở trong một sơn động thiên nhiên, gọi ra không gian thần bí.
Cũng may tất cả đan dược đều đặt ở trong không gian thần bí, dùng một viên đan dược trị thương, Tô Dật ngồi xếp bằng, bắt đầu luyện hóa dược lực, trị thương khôi phục.
Trong không gian thần bí, mấy con Man Thú đều đang tu luyện, ánh sáng lấp lóe.
Thời gian chậm rãi trôi qua, đêm khuya.
Không người nhìn thấy, trên một đỉnh núi ở bên cạnh Tô Dật, một vết nứt đột nhiên lan tràn ra.
Vô thanh vô tức, có ánh sáng màu xanh đỏ phát ra.
Quang mang lấp lóe, một đạo ánh sáng nhu hòa màu xanh hồng, từ trong khe đất nhảy ra.
Ánh sáng này thể tích tương đương trẻ sơ sinh, cẩn thận nhìn, lại là một cây củ cải lớn.
Nghiêm chỉnh mà nói, cái này ngược lại không phải củ cải, chỉ là thực rất giống củ cải.
Vật này như củ cải, rễ cây lít nha lít nhít, tràn ngập màu xanh đỏ.
Trên đỉnh đầu có vài lá cây xanh biếc, lớn chừng bàn tay, trong suốt sáng long lanh.
Giờ phút này củ cải kia xuất hiện ở trên đỉnh núi Tô Dật trị thương.
Trên người có ánh sáng lấp lóe, giống như lộ ra hai con mắt, sợ hãi quan sát bốn phía, cẩn thận từng li từng tí.
Hết thảy thật quá quỷ dị!
Giờ phút này trong không gian thần bí, Tô Dật đang trị thương, nếu nhìn thấy một cây củ cải hành tẩu, còn đi tới đi lui ở bên cạnh mình, sợ là sẽ kinh ngạc đến nhảy dựng lên.
Củ cải xuất hiện, nhìn ánh trăng trên trời, lá cây giãn ra, hấp thu ánh trăng, tựa hồ đang hấp thu linh khí thiên địa.
Một lát sau, trong hai mắt củ cải có quang mang lấp lóe, giống như đang đợi cái gì.
Không bao lâu, trên hư không phía trước, đột nhiên có mây đen lan tràn ra.
Mây đen trải rộng, lặng yên che đậy ánh trăng, làm cho khắp nơi chìm vào hắc ám.
Thời điểm mây đen xuất hiện, trong hai mắt củ cải, nhất thời xuất hiện vẻ ngưng trọng và kiêng dè.
- Oanh...
Bỗng dưng, hư không run lên.
Giờ khắc này Man Thú trong dãy núi giống như cảm giác được cái gì, đột nhiên yên tĩnh, vạn thú im ắng.
Giữa thiên địa trong nháy mắt này, cũng trở nên đè nén.
Vù vù...
Mà lúc này, vài chỗ trong Man Yêu Đại Hạp Cốc, có mấy thân ảnh ánh mắt cơ hồ là cùng lúc nhìn lên hư không.
Trên không trung, mây đen càng lúc càng nồng nặc.
- Chuyện gì xảy ra?
- Uy áp thật mạnh!
Ở dưới uy áp kinh người, càng ngày càng nhiều ánh mắt nhìn lên hư không.
Uy áp vô hình lan tràn, khiến người ta nhịn không được linh hồn rung động.
Vù vù...
Ánh mắt mọi người đều không tự chủ được nhìn hư không.
Giờ phút này trên hư không, mây đen dày đặc lặng yên hiện ra lôi vân to lớn.
- Xì xì xì...
Lôi vân cuồn cuộn, có lôi điện lấp lóe, chiếu sáng thiên địa hắc ám, bầu trời nhất thời bị phân liệt, chỉ còn lôi vân chói mắt.
Lôi vân này không giống lôi vân bình thường, có uy áp cường hãn từ bên trong lan tràn ra.
Trong nháy mắt, uy áp này để mọi người và Man Thú rung động, rùng mình, thấy lạnh cả người.
- Lôi vân, sao lại xuất hiện lôi vân.
- Đây là có chuyện gì.
Trong Man Yêu Đại Hạp Cốc, rất nhiều ánh mắt kinh hãi, bởi vì lôi vân này tới quá đột nhiên.
Từng ánh mắt chăm chú nhìn hư không, lần lượt từng bóng người run rẩy.
Trên vách núi, một lão giả lục tuần tay cầm hồ lô rượu, thân hình gầy gò nhưng thẳng tắp, trên cổ có nếp nhăn thật sâu, áo bào theo gió phiêu động, con mắt hãm sâu, nhìn lôi vân xa xa, trong mắt nổi lên ánh sáng.