Thần Đế

Chương 201: Chương 201: Cùng nhau bế quan...




Mắt thường có thể thấy, toàn bộ không gian lại có thần huy dập dờn, đang không ngừng mở rộng.

Trên trời cao có ánh sáng giống như thần liên rơi xuống, bao phủ toàn bộ không gian.

Khí tức uy nghiêm trấn áp chúng sinh kia, lại giống như xuyên việt Thái Cổ buông xuống!

- Ngao ô...

Hỏa Tình Man Hổ, Hỏa Liệt Man Điểu… nhịn không được gào thét tê minh, thân thể nằm rạp trên mặt đất, giống như quỳ bái, ánh mắt kính sợ!

Lần này động tĩnh càng kịch liệt, tiếp tục thời gian cũng càng dài.

Mà khi hết thảy lắng lại, Tô Dật mở mắt, bột phấn Nguyên Thạch đã chồng chất như núi nhỏ, ánh mắt thì cực kỳ ngạc nhiên.

Chỉ thấy không gian này từ vừa rồi hơn 300 trượng lại lần nữa mở rộng đến 500 trượng, phóng tầm mắt nhìn tới, đã có chút rộng lớn.

- Lực lượng thiên địa thật nồng nặc!

Tô Dật chấn kinh, giờ phút này năng lượng trong không gian đã nồng đậm đến cấp độ dọa người.

Trong không gian phương viên mấy trăm trượng, lực lượng thiên địa nồng đậm bức nhân, bốn phía mông lung, phát ra ánh sáng nhàn nhạt.

Diện tích chừng năm trăm trượng, lúc này trên đại địa phiêu tán vụ khí, thật lâu không tan.

Những vụ khí phiêu đãng kia, đều là năng lượng thực chất hóa.

- Hô...

Tô Dật hít sâu một hơi, cảm giác giống như trực tiếp hấp thu năng lượng.

- Không có uổng phí nhiều Nguyên Thạch như vậy!

Ánh mắt Tô Dật vui vẻ, cảm giác được không gian thần bí lại tăng cường lần nữa, rốt cục không có uổng phí Nguyên Thạch.

Không gian này lại mở rộng, có thể trồng càng nhiều dược liệu, cũng có thể dung nhập càng nhiều sinh linh.

- Lại có linh dịch!

Tô Dật nhìn hố nhỏ kia, nguyên bản chỉ có đường kính hai trượng, giờ phút này khuếch trương lớn hơn không ít, đã như một cái ao nhỏ.

Bốn phía cái ao quang hoa trong suốt, nhưng lúc này, bên trong tràn ra một tầng dịch thể hơi mỏng, trong suốt sáng long lanh.

- Linh dịch...

Tô Dật đại hỉ, đây chính là linh dịch kia.

Lúc trước linh dịch bị Bích Huyết Linh Tham chà đạp sạch, giờ phút này rốt cục toát ra lần nữa.

Linh dịch này chính là bảo vật.

- Linh dịch này lại có!

Thanh âm vui mừng truyền ra, Bích Huyết Linh Tham chẳng biết lúc nào đã chạy đến, nhìn linh dịch lại xuất hiện lần nữa, hai con ngươi sáng rực.

- Tham gia, ngươi không có phần đâu!

Tô Dật trực tiếp kéo Bích Huyết Linh Tham lại, lần trước Bích Huyết Linh Tham là chà đạp sạch tất cả linh dịch nha.

- Ta chỉ lấy một chút thôi, được không?

Hai mắt Bích Huyết Linh Tham phát sáng, con ngươi âm thầm chuyển động, nó rõ ràng linh dịch này có loại chỗ tốt nào.

- Không.

Tô Dật cự tuyệt, căn bản không tin tưởng Bích Huyết Linh Tham, không thể để cho Bích Huyết Linh Tham chà đạp những linh dịch này, Nguyên Thạch trên người đến bị không gian thần bí thôn phệ hấp thu hết rồi, không thể làm ra được nữa.

- Thương lượng đi, ta chỉ cần một chút thôi.

Bích Huyết Linh Tham chưa từ bỏ ý định, linh dịch này quá trọng yếu với nó.

- Ục ục...

Hỏa Tình Man Hổ, Ngân Linh Yêu Điệp, U Minh Thử… cũng xúm lại, nhìn linh dịch trong ao, cổ họng có chút nóng hổi, nuốt nước miếng.

- Đây nhất định là bảo vật.

Tô Thiên Tước vẫy đuôi, mắt nhỏ lúng liếng, cũng chảy nước bọt.

Tô Dật bất đắc dĩ, phòng được người khác, thế nhưng nhìn bộ dáng của Tô Thiên Tước và Bích Huyết Linh Tham, sợ là căn bản không phòng được.

Sau cùng, Tô Dật và Bích Huyết Linh Tham đạt thành hiệp nghị, lấy Bích Huyết Linh Tham hai sợi rễ, đổi lấy một bình nhỏ linh dịch để nó hấp thu.

Mà hai sợi rễ, Tô Dật lấy ra một sợi chia thành hai, cho Đại Bảo và Tiểu Linh ăn.

Sợi rễ năng lượng to lớn, Tô Dật còn không dám để Đại Bảo và Tiểu Linh ăn quá nhiều.

Mà hắn cũng cho Hỏa Tình Man Hổ, Ngân Linh Yêu Điệp, U Minh Thử… một bình nhỏ, để chúng thú tăng thực lực lên.

Còn về Tô Thiên Tước, tự nhiên là chạy không được, Tô Thiên Tước đáp ứng Tô Dật, ở dưới tình huống tuyệt đối không trộm linh dịch, Tô Dật cũng cho nó một bình, lúc này mới cao hứng chạy qua một bên uống.

Vốn linh dịch này không nhiều, giờ phút này Tô Dật phân cho mọi người, cũng còn thừa không có mấy.

Nhìn linh dịch còn lại, ánh mắt Tô Dật lấp lóe.

Lần trước dùng linh dịch vẫn là Nguyên Hồn cảnh, giờ phút này đến Nguyên Huyền cảnh, ngược lại có thể dùng một lần, mau chóng tăng cường thực lực mới là trọng điểm.

Từ trong ao lấy ra một bình linh dịch, so với lần trước dùng thì nhiều hơn, ngay ở bên cạnh ao, Tô Dật ngồi xếp bằng, uống một hơi cạn sạch!

Linh dịch vào miệng mát lạnh, giống như cam tuyền, trong chốc lát hóa thành năng lượng khổng lồ, trực tiếp trùng kích ở trong cơ thể hắn.

Lần trước Tô Dật đã trải qua loại trùng kích này, nên chuẩn bị sẵn sàng, nhưng thân thể vẫn run lên, giống như bom nổ tung ở trong kinh mạch.

- Ào ào ào...

Đột nhiên từ trong cơ thể Tô Dật, có một cỗ năng lượng bành trướng tuôn ra, ánh sáng loá mắt, nhất thời bao phủ quanh người.

Chỉ trong nháy mắt, dịch thể đã hóa thành một cỗ năng lượng sôi trào mãnh liệt, ùn ùn kéo đến.

- Luyện hóa!

Tô Dật cắn răng, vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, bắt đầu luyện hóa năng lượng.

Ào ào ào...

Năng lượng trùng kích ở trong cơ thể, theo Tô Dật vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, cũng bắt đầu hấp thu luyện hóa.

Dựa theo Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, năng lượng lưu chuyển ở trong kinh mạch, bị rèn luyện, sau đó chầm chậm hóa thành nguyên khí tinh thuần tràn vào khí hải.

Trong khí hải, theo từng sợi nguyên khí tràn vào, bắt đầu chầm chậm xoay tròn, trong lúc mơ hồ có tiếng leng keng vang lên.

Theo thời gian trôi qua, sắc mặt Tô Dật tái nhợt dần dần khôi phục đỏ ửng,

Nguyên khí không ngừng tràn vào khí hải, mấy canh giờ sau, khí tức của hắn không chỉ hoàn toàn khôi phục, còn bắt đầu kéo lên.

Trong không gian thần bí, giờ phút này Hỏa Tình Man Hổ, Tô Thiên Tước, Bích Huyết Linh Tham… đều bao phủ ở trong từng tầng ánh sáng chói mắt, khí tức trên người đều đang chấn động.

Ngay cả Đại Bảo và Tiểu Linh cũng thế, bị ánh sáng bao phủ, chúng nó rốt cục đạt được ước muốn, ăn sợi rễ của Bích Huyết Linh Tham, năng lượng kia đối với chúng nó mà nói, là cực kỳ to lớn.



Núi non trùng điệp, sơn mạch vô biên vô hạn.

Từng sơn phong đột ngột từ mặt đất mọc lên, như ngọc măng dao trâm, bao la bát ngát, đại thụ dày đặc, có dòng sông uốn lượn, tú lệ mà bàng bạc.

Trong một hạp cốc, thế núi kéo dài, sườn núi dốc đứng, cùng quần phong xa xa đối ứng, phác hoạ ra một bức tranh sơn thủy rung động lòng người.

Một nhóm bốn người xuất hiện, là bốn thiếu niên nam nữ mười bảy mười tám tuổi.

Ba nam một nữ, nhưng tuổi tác của thiếu nữ lại lớn hơn ba thiếu niên một chút.

Thiếu nữ xem chừng đã mười chín hai mươi, mặt như trăng rằm, môi đỏ như sơn, lông mày như vẽ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.