Thần Đế

Chương 166: Chương 166: Cửu Mệnh Miêu Yêu!




- Nhiều người như vậy, thật đúng là náo nhiệt.

Đột nhiên có một thanh âm truyền đến, nhẹ nhàng uyển chuyển.

Nghe được thanh âm kia, toàn trường biến sắc, ngay cả Tây Vô Tình cũng động dung.

Từng ánh mắt lần theo thanh âm nhìn lại, ở hư không phía trước, một thiếu nữ nhìn bộ dáng tầm mười sáu mười bảy tuổi, thần thái lại kiều mị, mắt ngọc mày ngài, làn da trắng nõn, tóc dài ngân sắc tùy ý khoác ở đầu vai, ánh mắt mị hoặc, đôi môi gợi cảm, giống như lúc nào cũng lộ ra phong tình vạn chủng.

Một thiếu nữ nhìn như mười sáu mười bảy tuổi, lại vô thanh vô tức xuất hiện, còn mị hoặc rung động lòng người như vậy, nhất thời để mọi người kinh hãi.

Đám người Dịch Vân, bản thân cũng có mỹ mạo hơn người, nhưng giờ phút này các nàng xa xa nhìn thiếu nữ kia, lại không khỏi có cảm giác tự ti mặc cảm.

Cho dù là Bích Linh cũng cảm thấy kinh diễm, một thiếu nữ như thế, để cho nàng cảm giác không cách nào tranh nhau phát sáng.

Tô Dật ngước mắt, giờ phút này cũng đang quan sát thiếu nữ đột nhiên xuất hiện kia, trên người mặc váy trắng in hoa, bộ ngực sữa hơi lộ, váy chỉ che khuất đầu gối, eo thon, càng nổi bật lên bộ ngực căng tròn.

Thiếu nữ yên tĩnh đứng đó, làn da như ngọc, ngân ti gợn sóng, mi dài như họa, ánh mắt như sao, sống mũi cao thẳng, khuôn mặt thanh lệ, quả thực là tiên nữ không mang theo khói lửa nhân gian.

Thiếu nữ như vậy, tự dưng làm cho Tô Dật cảm giác được một cỗ khí tức đặc biệt. Thiếu nữ này rất kỳ quái, không giống như cường giả bình thường a.

- Ai có thể nói cho ta biết, Bích Huyết Linh Tham ở đâu không?

Thiếu nữ nhìn mọi người, mỉm cười, lên tiếng lần nữa, nhìn như chỉ mười sáu mười bảy tuổi, rõ ràng còn mang theo một loại hoạt bát ngây ngô, lại khiến người ta cảm giác mị thái nảy sinh, diễm lệ tận xương.

- Ngươi là Miêu Yêu kia!

Hắc Minh nhìn chằm chằm thiếu nữ, thần sắc nhất thời cảnh giác.

Thiếu nữ này vô thanh vô tức xuất hiện ở trước mắt bọn hắn, trong lòng Hắc Minh đột nhiên giật mình, sợ là trừ con Miêu Yêu đáng sợ kia ra, thì không có người khác.

- Ngươi muốn chết!

Thời điểm hai chữ Miêu Yêu vang lên, thiếu nữ không khỏi biến sắc, thần sắc lãnh diễm, đột nhiên phất tay đánh tới, yêu khí đáng sợ tràn ngập, hóa thành một đạo quang trụ bắn về phía Hắc Minh.

Hắc Minh không nghĩ tới thiếu nữ kia sẽ đột nhiên động thủ, thần sắc đại biến, quanh người nguyên khí phun trào, sương mù màu đen quanh quẩn, đánh ra một chưởng ấn, ngăn cản quang trụ kia.

- Phốc phốc...

Quang trụ như điện, trong cổ họng Hắc Minh phát ra tiếng kêu đau, lảo đảo rút lui, trên bàn tay xuất hiện một lỗ máu, máu tươi dạt dào, sắc mặt đại biến.

Các cường giả khác cũng kinh biến, lấy thực lực của Hắc Minh, lại một chiêu liền bị thương.

- Là nàng, Man Yêu Lâm Cửu Mệnh Miêu Yêu, mọi người nhanh liên thủ, nếu không người nào cũng không phải đối thủ!

Hắc Minh sợ hãi, không để ý tới thương thế trên người, thần sắc hoảng hốt, không hề nghi ngờ, đối phương chính là Man Yêu Lâm Cửu Mệnh Miêu Yêu, cường giả Yêu Hoàng.

- Ù ù...

Hắc Minh nói xong, Huyết Thủ, Bích Trường Khiêm, còn có lão giả ngũ tuần của Cuồng Long Dong Binh Đoàn… khí tức trên người lập tức tuôn ra.

Đối mặt cường giả Yêu tộc, thân là nhân loại, thì đều có cảm giác cùng chung mối thù.

- So nhiều người sao, đừng quên đây là Man Yêu Đại Hạp Cốc, không phải là địa bàn của nhân loại các ngươi.

Thiếu nữ từ tốn nói, nơi xa đột nhiên truyền ra thanh âm to lớn.

Đây vốn là một hẻm núi lớn, bốn phía hỗn độn, nhưng nơi xa rộng lớn vô biên, truyền đến tiếng Man Thú gào thét.

- Rống...

Một con gấu cao mấy chục trượng gào thét giết ra, trên người có liệt diễm ngập trời, chỉ là tiếng gầm gừ, đã làm cho rất nhiều người thực lực không đủ toàn thân như nhũn ra, muốn co quắp ngã trên mặt đất.

Ở hiện trường có mấy tọa kỵ Man Thú, giờ phút này sớm đã không nghe sai khiến, nằm sấp trên mặt đất, không ngừng run rẩy.

Những tọa kỵ Man Thú kia, sợ hãi đến không dám ngẩng đầu lên, nhận lấy áp chế tuyệt đối.

- Chiêm chiếp!

Có âm thanh vang động núi sông, một hung cầm màu tím giương cánh bay đến, khí tức khủng bố kinh thiên động địa.

- Bò... Ò...

Lại một tiếng rống to, thiên địa rung chuyển, một cự ngưu xuất hiện, toàn thân phát ra thanh quang giống như mặt trời, đụng nát một ngọn núi lớn xông tới.

Thanh Ngưu khí thế cuồng mãnh, khí thôn sơn hà, như quân lâm thiên hạ, bạo phát ánh sáng màu xanh ngút trời.

- Xích Huyết Hùng Hoàng, Tử Dực Ưng Hoàng, Thanh Ngưu Yêu Hoàng!

Huyết Thủ ngước mắt, sắc mặt đại biến, kia là ba Yêu Hoàng.

- Quả nhiên không chỉ một vị Yêu Hoàng, phiền phức lớn rồi!

Thần sắc của Bích Trường Khiêm căng cứng, lại là ba Yêu Hoàng, đều vì Bích Huyết Linh Tham mà đến.

- Ngao ô...

Nơi xa thanh thế to lớn, tựa hồ còn có rất nhiều Man Thú đang cuồn cuộn lao tới.

Trên hư không, có hung cầm giương cánh hoành không, như đám mây đen bao phủ trời khung, để thiên địa ảm đạm, khí tức ngập trời, khiến linh hồn người ta kinh hãi.

- Không tốt, còn có thú triều, những Yêu Hoàng này kích động thú triều!

Có người kinh hô, hô to không ổn.

Tất cả mọi người hoảng sợ, nhiều Man Thú như vậy lao nhanh đến, căn bản khó có thể chống cự.

- Tiểu thiếu niên, ngươi có nhìn thấy Bích Huyết Linh Tham của ta hay không, ta từ trên người ngươi, cảm ứng được khí tức của Bích Huyết Linh Tham, có phải là ngươi trộm Bích Huyết Linh Tham của ta hay không?

Nơi xa thú hống như sấm, cát bay đá chạy, hùng cầm che trời, thiếu nữ lại thờ ơ, mắt lộ ra cười nhạt, nhìn Tô Dật hỏi.

- Ta chưa từng gặp qua Bích Huyết Linh Tham.

Tô Dật vẫn lắc đầu, trong lòng rung động lại không thua bất luận kẻ nào, khó trách khí tức không đúng, nguyên lai thiếu nữ này lại là Yêu Hoàng.

Nơi xa còn có Xích Huyết Hùng Hoàng, Tử Dực Ưng Hoàng, Thanh Ngưu Yêu Hoàng, hết thảy bốn Yêu Hoàng.

Cái này là đội hình bực nào, quá kinh người.

Sợ là phần lớn người, cả đời cũng chưa từng gặp qua nhiều cường giả như vậy đi.

- Thiếu niên, ngươi không thành thật nha!

Thiếu nữ nhìn Tô Dật nói, bóng hình xinh đẹp trực tiếp nhào về phía hắn.

Xoẹt...

Tay nhỏ phất một cái, chỉ thấy trảo ấn chụp tới Tô Dật, có yêu khí ngập trời, hào quang rực rỡ.

- Xoẹt...

Nhưng đồng thời, một bóng người xuất hiện ở trước mặt Tô Dật, nguyên khí lướt đi, đụng thẳng vào nhau.

Phanh phanh.

Hai cỗ năng lượng va chạm nổ tung, núi đá bốn phía tứ phân ngũ liệt, ù ù nổ nát vụn, mặt đất rạn nứt, kình phong như gió lốc càn quét.

- Đi.

Một tiếng gầm nhẹ vang lên, hắn cảm giác thân thể của mình thân bất do kỷ, trực tiếp bay lên không, bên tai truyền ra tiếng gió gào thét.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.