Thần Đế

Chương 380: Chương 380: Dàn xếp! (1)




- Phân phó, ngày hôm nay không ai được tới nơi đây, bằng không giết không tha!

Hắc Minh Phi Tích đi theo sau lưng Tô Dật, ra lệnh cho mấy cường giả Man Yêu thú, bảo một đám Man Yêu thú lui lại.

Tô Dật không cưỡi Man Yêu thú bay do Hắc Minh Phi Tích sắp xếp, mà cưỡi ở trên lưng Bạch Ngọc Huyền Điểu.

- Bạch Ngọc Huyền Điểu hình như rất không đơn giản.

Hai nàng Thượng Quan Hề Vi, Thượng Quan Tú cũng đi cùng Tô Dật cưỡi ở trên lưng Bạch Ngọc Huyền Điểu.

Các nàng từ nhỏ đã phải tìm hiểu về Yêu tộc, hiểu rõ Man Yêu thú, cảm giác con Bạch Ngọc Huyền Điểu này khác hẳn với các con Bạch Ngọc Huyền Điểu bình thường.

Lúc này ánh mắt Thượng Quan Hề Vi và Thượng Quan Tú nhìn Ngân Linh Yêu Điệp, U Minh Thử, vẫn có Đại Bảo Tiểu Linh trên lưng Bạch Ngọc Huyền Điểu, đều âm thầm cảm thấy nghi ngờ.

Những Man Yêu thú này rõ ràng có huyết mạch không cao, nhưng khí tức trên người lại vượt quá mức bình thường, bọn họ luôn cảm thấy chúng có gì đó đặc biệt, nhưng lại không nói ra được.

Tô Dật ngồi xếp bằng, nhắm mắt dưỡng thần, Hỏa Liệt Man Điểu, Bạch Ngọc Huyền Điểu, Ngân Linh Yêu Điệp có thể bay đi.

U Minh Thử và Xích Hỏa Yêu Điêu, Đại Bảo Tiểu Linh đều có thể tích nhỏ, có thể cưỡi Bạch Ngọc Huyền Điểu.

Nhưng Hỏa Tình Man Hổ, Hoàng Kim Mãng, Tuyết Ngọc Man Viên, U Hư Man Thiên Báo lại có thể tích rất lớn, còn không có cách nào bay được, chỉ có thể đi theo đội ngũ Xích Kình Man Yêu thú đang quay về Thương Lan thành.

...

- Đây là Thương Lan thành – nơi ở của Yêu Hoàng sao?

Hoàng hôn, khi đệ tử Thiên Yêu tông đến Thương Lan thành, nhìn thấy thành lớn này, tất cả đều chấn động.

Bọn họ chưa từng ra ngoài, chưa từng thấy qua thành nào lớn như vậy.

Dưới sự hướng dẫn của Hắc Minh Phi Tích và Hắc Áp thú, cuối cùng Tô Dật và đệ tử Thiên Yêu tông đã đi tới một đỉnh núi nằm sâu bên trong Thương Lan thành.

Ở trên đỉnh núi có vài kiến trúc đơn giản.

Hoàng hôn, khi mặt trời chiều đã ngả về phía tây, tia nắng chiều chiếu xuống, bao phủ cả rừng núi này.

Nơi đây có diện tích rất lớn, có khoảng mấy đỉnh núi.

Có sông nhỏ chảy qua, nước sông trong xanh, đủ mọi hoa cỏ lạ cùng những tiếng chim líu lo và thoang thoảng mùi hoa.

Còn có thác nước từ trên núi cao đổ xuống, nhìn giống như dải Ngân Hà trút xuống.

- Nơi này đẹp quá.

Thượng Quan Tú, Thượng Quan Hề Vi và một ít thiếu nữ tán thưởng, nơi đây rất đẹp, cảnh sắc hợp lòng người.

Đám người Thượng Quan Nham, Hùng Chiến đều trợn mắt há hốc mồm, không ngờ được ở trong Thương Lan thành của Man Yêu thú lại còn có nơi đẹp tới mức như vậy.

- Yêu Hoàng có lệnh, các ngươi có thể thu xếp ở lại chỗ này, không thể chạy loạn, bằng không thì tự gánh lấy hậu quả.

Hắc Minh Phi Tích và Hắc Áp thú căn dặn vài câu rồi rời đi.

- Nơi đây sẽ thật sự an toàn sao?

Thượng Quan Hư trưởng lão, Hùng Lục trưởng lão, Hổ Bộ trưởng lão vẫn còn có chút lo lắng.

Nơi này dù sao cũng là nơi ở của Yêu tộc, bước vào bên trong Thương Lan thành, bọn họ cũng cảm giác được không ít khí tức cường giả Yêu tộc.

Lúc này nếu như Yêu Hoàng Xích Kình làm khó dễ với bọn họ, bọn họ đang ở bên trong Thương Lan thành, sợ rằng thậm chí không có một hội phản kháng nào.

- Chúng ta vừa tới cứ yên tâm đi. Sau này mọi người phải ở lại đây một thời gian, cứ thu dọn sắp xếp trước đã.

Tô Dật nói.

Mọi người lập tức bắt đầu thu dọn.

Mấy ngọn núi này ở sâu bên trong Thương Lan thành, đều được sắp xếp cho đệ tử Thiên Yêu tông ở. Dường như trước đây chỗ này cũng có nhân loại ở, có không ít kiến trúc đơn giản.

Bọn họ thu dọn xong thì trời cũng tối, tất cả không thể làm gì khác hơn là chấp nhận tập trung lại với nhau một đêm.

Ngày hôm sau, tất cả đệ tử bắt đầu xây dựng nhà ở.

Một vài đứa trẻ ba, bốn tuổi cũng đang giúp đỡ, những đứa trẻ này tuy tuổi nhỏ nhưng đều là người tu luyện võ nên từ nhỏ lại bắt đầu đánh ra căn bản.

Cho dù là đứa trẻ ba tuổi cũng có sức lực kinh người, chuyển gạch, chuyển đá gì đó đều không có vấn đề.

Nhiều người sức lực lớn, chỉ năm ngày ngắn ngủi, rất nhiều căn nhà đã được sửa chữa xong, đình viện liên kết rất thú vị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.