- Dịch Túc, nào, tới đây để ta giới thiệu ngươi với một vài trưởng lão trong thôn.
Thượng Quan Trình Nhã nói, giới thiệu Tô Dật với một vài trưởng giả.
- Xin tham kiến tiền bối.
Tô Dật thi lễ, trong lòng lúc này cũng vô cùng chấn động.
Thôn này quá kinh khủng, cường giả như mây, chỉ cường giả khí tức Nguyên Hư cảnh thì Tô Dật đã cảm thấy không ít rồi.
Thậm chí còn có một vài khí tức thâm tàng bất lộ, làm cho Tô Dật không thể nào nhìn ra được.
- Tuấn tú lịch sự!
- Thanh niên tiền đồ vô lượng!
Những bậc trưởng giả của Linh Cổ Thôn đều rất hiền lành, không khinh thường, gật đầu mỉm cười với Tô Dật.
- Dịch Túc hiền chất, nào, nếm thử rượu ngon của Linh Cổ Thôn ta xem, chỉ có trường hợp quan trọng mới được uống thôi đó!
Thượng Quan Thanh Minh cười kéo Tô Dật đi tới quảng trường.
- Ha ha, có thể uống rượu...
Mấy người Thượng Quan Nham, Thượng Quan Ngọc rất hưng phấn. Bình thường bọn họ căn bản không được uống rượu, hiếm có cơ hội.
Thịt quay, linh quả...
Tô Dật đi trên quảng trường, thật tò mò, trên quảng trường lúc này có không ít thịt quay, linh quả.
- Những thứ này đều là do trong thôn đi săn thú mang về, ăn nhiều thịt yêu thú này có thể cường thân kiện thể, có rất nhiều lợi ích đối với tu luyện, những linh quả này cũng thật không đơn giản, ăn nhiều ắt có lợi!
Thượng Quan Thanh Minh giải thích nghi hoặc cho Tô Dật, mặt nở nụ cười rồi để cho Tô Dật ngồi ở trên một cái đôn đá, cầm vò rượu lên rồi đổ ra một bát rượu lớn.
- Rượu ngon này óng ánh trong suốt, màu sắc nhũ bạch ngàn nhạt, tràn ra mùi rượu, đồng thời còn tràn ngập mùi thuốc.
Nhìn Tô Dật, Thượng Quan Thanh Minh vừa cười vừa nói:
- Tốt nhất thì chính là rượu của trăm loại trái cây này, chính là ngâm từ hơn một trăm loại linh quả cùng linh dược, chôn sâu dưới nền đất trăm năm trở lên mới tạo ra được, sau khi uống thì ngươi sẽ nhận ra lợi ích của nó.
Nhất định là bảo vật!
Tô Dật động lòng, ngửi thấy mùi hương cùng mùi thuốc trong rượu kia thì không nhăn nhó khách khí, cầm chén lớn lên rồi lập tức uống.
Mùi rượu thuần hậu, mùi thuốc xông vào mũi, vị ngọt lưu ở yết hầu, nhưng cũng hơi cay miệng.
Vừa nuốt xuống, Tô Dật nhất thời cảm thấy trong rượu có lực lượng đang khuếch tán trong người, ấm áp đến mức làm cho cơ thể có sự thoải mái không nói lên lời.
- Rượu ngon!
Tô Dật khiếp sợ, rượu này thậm chí còn ngon hơn cả rượu Vô Tình trước đây, đây tuyệt đối là bảo vật.
- Ha ha, uống nhiều một chút, rượu này rất khó làm ra được đó.
Thượng Quan Thanh Minh nhìn Tô Dật khiếp sợ thì cười ha ha.
- Dịch Túc huynh đệ, chúng ta uống với ngươi.
Mấy người Thượng Quan Nham, Thượng Quan Ngọc đã sớm không nhịn được, mỗi người tự cầm bát rượu đầy xông tới.
- Đám tiểu tử các ngươi, hôm nay cho các ngươi uống đó!
Thượng Quan Thanh Minh cười, tâm tình vô cùng vui vẻ.
- Nào, Dịch Túc, ăn thịt!
Lập tức, mấy người Thượng Quan Nham, Thượng Quan Ngọc mang tới không ít thịt quay vây quanh đôn đá, cùng uống rượu ăn thịt với Tô Dật.
Các thôn dân bốn phía lúc này cũng đều tụ tập với nhau, ăn thịt uống rượu.
- Ô, Tô Thiên Tước đâu!
Đột nhiên, Tô Dật cảm thấy có gì đó không đúng, lại không thấy Tô Thiên Tước nữa.
- Mau nhìn kìa, gà biết nói chuyện kìa!
-Ồ, ồ, con gà này có thể nói chuyện, chơi thật là vui!
- Con gà này thật kỳ quái, nướng ăn nhất định có mùi vị ngon tuyệt!
- Đám nhóc xấu xa nhà các ngươi, đại gia ta không phải gà, các ngươi đi ra, mau tránh ra cho ta, bằng không đại gia ta sẽ đánh vào mông các ngươi!
- Nhãi con, đừng nhổ lông ta...
- A, người đâu cứu mạng...
Lập tức, rốt cuộc Tô Dật đã tìm được Tô Thiên Tước.