- Ngươi phải cẩn thận đấy.
Thượng Quan Hề Vi rất khẩn trương, vẻ mặt nghiêm trọng, lo lắng nói với Tô Dật.
Tô Dật gật đầu, trên mặt vẫn tươi cười.
- Ta đi cùng với ngươi.
Thấy Tô Dật muốn đi một mình, Tô Thiên Tước cắn răng, cuối cùng vẫn quyết định phải đi cùng với Tô Dật.
- Ngươi ở lại chỗ này, có lẽ có thể giúp đỡ được một tay.
Tô Dật lắc đầu, biết Tô Thiên Tước có chút thần bí, lần này mình đi vào chỗ của Yêu Hoàng kia chưa biết lành dữ thế nào, hắn không hy vọng Tô Thiên Tước phải mạo hiểm.
- Người cần giúp một tay nhất chính là ngươi đấy, có lẽ ta có thể hù dọa Yêu Hoàng gì đó thì sao.
Tô Thiên Tước đã quyết.
Cuối cùng Tô Dật cũng chỉ có thể gật đầu, đi cùng với Tô Thiên Tước.
- Dẫn đường.
Tô Dật lập tức nói với Hắc Minh Phi Tích, bảo Hắc Minh Phi Tích dẫn đường.
- Các ngươi không có cách nào bay được sao!
Mà khi Hắc Minh Phi Tích vỗ cánh dẫn đường, phát hiện Tô Dật và Tô Thiên Tước lại có thể chậm rãi đi bộ ở phía sau, lúc này nó có chút không bình tĩnh nổi rồi.
- Thật sự không dám giấu giếm, ta còn chưa đạt nói Nguyên Hư cảnh!
Tô Dật cũng không che giấu, không đạt đến Nguyên Hư cảnh thì mình vẫn không có cách nào bay được trong không trung. Chỉ có đến cường giả Nguyên Hư cảnh mới có năng lực này.
- Các ngươi...
Hắc Minh Phi Tích nghẹn lời. Nếu lúc này đi bộ trở lại gặp Yêu Hoàng, còn không biết phải đi tới lúc nào nữa.
- Các ngươi lên đây đi, ngươi tốt nhất là bằng hữu của thiếu chủ Xích Nô, bằng không ta sẽ làm cho ngươi muốn sống không được mà muốn chết cũng chẳng xong!
Cuối cùng, Hắc Minh Phi Tích không thể làm gì khác hơn là bảo Tô Dật và Tô Thiên Tước leo lên trên lưng mình. Nó đường đường là đại yêu Hư cảnh, lại có thể trở thành vật cho nhân loại cưỡi, trong lòng có tuyệt đối không muốn, bình thường cũng tuyệt đối không thể để cho nhân loại cưỡi ở trên lưng mình, lúc này nếu nhân loại này không phải là bằng hữu của thiếu chủ Xích Nô, vậy nó không thể nhẫn nại được đâu.
Bọn bay qua dãy núi trùng điệp, bên dưới là rừng cây nhấp nhô
Trong không trung phía trước dần có nhiều Man Yêu thú bay hơn, bay lượn trên bầu trời.
Bên dưới thỉnh thoảng còn có khí tức hung hãn phóng lên cao, hẳn là có không ít tồn tại cường giả Man Yêu thú.
Núi lớn trải dài, đỉnh núi cao vút đâm vào trong mây đầy vẻ hùng vĩ, có thác nước từ trên cao trút xuống, có sông lớn uốn quanh, mây mù tràn ngập, cảnh tượng rất tráng lệ giống như trong bức tranh sơn thủy.
- Ngao ô...
Trong rừng vây có Man Yêu thú rít gào, không ít Man Yêu thú với thân hình mạnh mẽ xuất hiện, tràn ngập ánh sáng, chúng tu luyện ở trên đỉnh núi, tràn ngập khí tức cường đại.
Cách đó không xa có nơi có năng lực thiên địa nồng đậm, nơi đó có mùi thuốc xộc vào mũi, dường như tồn tại một vài linh dược cổ xưa rất hiếm thấy.
- Đây là Man Yêu Lâm sao?
Trong lòng Tô Dật rất chấn động. Tuy hắn từng ở trong Man Yêu Lâm một thời gian, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên thật sự quan sát Man Yêu Lâm với cách thức trực tiếp như vậy.
- Chúng ta sắp tới nơi rồi!
Hắc Minh Phi Tích mở miệng nói.