Thần Đế

Chương 37: Chương 37: Gừng luôn cay... (1)




Theo Tô Kính Đình ngăn cản, Tô Dật cảm giác áp chế vô hình nhẹ nhõm hơn không ít, ánh mắt hơi động, biết đây là đại bá Tô Kính Đình thay mình ngăn cản.

- Vương hộ pháp, Tô Dật còn nhỏ, thiếu khuyết quản giáo, xin Vương hộ pháp bớt giận.

Liễu Tông Nguyên cũng mở miệng cầu tình.

- Hừ!

Vương Toàn Đức hừ lạnh một tiếng, mắt lộ ra lãnh ý, ánh mắt lạnh lùng rơi vào trên người Tô Dật, nói với Tô Kính Đình:

- Về sau lo mà quản giáo, hôn ước kia chỉ là trò đùa, hiện tại Nhược Hi là đệ tử Thánh Sơn ta, chung thân đại sự tự nhiên phải được Thánh Sơn đồng ý, về sau việc này chớ có nhắc lại, nếu không, hừ…

- Nhất định nhất định.

Tô Kính Đình vội vàng gật đầu.

- Ha ha ha ha.

Tô Dật bật cười, trong tiếng cười mang theo khô khốc và phẫn nộ, đi đến trước người Tô Kính Đình, nhìn Vương Toàn Đức nói:

- Dựa vào cái gì, bằng Thánh Sơn cường đại sao, ta không phục!

- Tiểu tử, ngươi muốn tìm cái chết sao!

Vương Toàn Đức giận thật, nhìn Tô Dật, trong mắt lấp lóe hàn quang.

- Tô Dật!

Tô Kính Đình giận dữ, tiểu tử này đã ngang bướng đến tình trạng này sao.

- Ỷ thế hiếp người, hôn ước giữa hai nhà Tô Liễu không có bất cứ quan hệ nào với Thánh Sơn, hôm nay ta coi như thật, ai có thể làm khó dễ được ta!

Tô Dật đối mặt Vương Toàn Đức, thân thể gầy gò lại như lợi kiếm, cứng cỏi thẳng tắp, trong hai mắt có ánh sáng chấn động.

- Tốt, tốt, tốt...

Vương Toàn Đức liên tiếp gọi ba chữ tốt, ánh mắt trở nên âm trầm, thời điểm chữ tốt cuối cùng rơi xuống, trong mắt có hàn ý lướt ra:

- Cuồng vọng không biết trời cao đất rộng, hôm nay ta thay trưởng bối Tô gia ngươi giáo huấn ngươi một chút!

Nói xong, khí tức trên người Vương Toàn Đức chấn động, đưa tay vỗ về phía Tô Dật.

- Xin Vương hộ pháp bớt giận.

Tô Kính Đình kinh hãi, vung tay mà động, trên người có nguyên khí phun trào, mang theo khí tức nóng bỏng, đây là nguyên khí Hỏa thuộc tính, trực tiếp ngăn cản qua.

Ầm!

Hai chưởng đụng vào nhau, bốn phía khí lãng ba động.

Phốc!

Không có bất kỳ ngoài ý muốn, thân thể Tô Kính Đình lảo đảo bay ra, miệng phun máu tươi, sắc mặt trắng bệch.

- Cha!

- Gia chủ!

Tiếng gọi ầm ĩ truyền ra, cách đó không xa, Tô Vĩ oán hận liếc nhìn Tô Dật, sau đó vội vàng chạy đến bên người Tô Kính Đình.

Trên ban công, sắc mặt của Tô gia Đại trưởng lão đại biến, vội vàng tung người nhảy xuống.

Cao tầng của các đại gia tộc, trong nháy mắt sắc mặt cũng ngưng trọng căng cứng.

- Đại bá...

Thần sắc của Tô Dật cũng đại biến, nhìn thấy có Tô Vĩ và trưởng lão Tô gia đã tiến lên, nên không có lên theo, quay đầu lại nhìn Vương Toàn Đức, trong mắt tràn ra lãnh ý, song quyền lặng yên nắm chặt.

- Hừ!

Kích thương Tô Kính Đình, Hộ pháp Vương Toàn Đức không có bất kỳ để ý gì, thậm chí không nhìn nhiều, đưa tay lên, lại lần nữa chụp về phía Tô Dật.

Oanh!

Một chưởng vỗ đến, kình phong bao phủ, ở dưới khí tức vô hình, quanh người Tô Dật giống như bị phong tỏa, nguyên khí trong thân thể cũng bị áp chế đến ngưng kết.

Quá cường đại, giờ khắc này Tô Dật mới chính thức ý thức được Vương Toàn Đức mạnh bao nhiêu, vừa rồi nếu không phải đại bá Tô Kính Đình xuất thủ ngăn cản, sợ là mình đã sớm chết, lấy thực lực của đại bá cũng bị kích thương, đủ thấy Vương Toàn Đức này là thật muốn lấy tính mạng của mình.

- Lấy thân phận và tu vi của ngươi, lại hạ ngoan thủ với một tiểu bối, chẳng lẽ Thánh Sơn là loại ỷ thế hiếp người như vậy sao!

Bỗng dưng lúc này, một thanh âm già nua truyền đến.

Cùng lúc, một bóng người quỷ dị xuất hiện ở trước người Tô Dật, nương theo khí tức nóng bỏng.

Trong nháy mắt đó, cảm giác được cỗ khí tức nóng bỏng kia, ánh mắt của Vương Toàn Đức co rút, ngước mắt nhìn lại, một thân ảnh già nua đã xuất hiện ở trước người Tô Dật, trên quyền như bao vây lấy hỏa diễm thao thiên, lập tức đụng đến.

- Oanh!

Hết thảy nhanh như thiểm điện, trong nháy mắt phát sinh, âm thanh trầm đục nổ tung, kình phong cường đại bao phủ toàn bộ quảng trường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.