Sau khi thu thập một chút, Tô Dật tiếp tục lên đường.
Mục tiêu của Tô Dật là vượt qua Man Yêu Sâm Lâm, tiến về Hỗn Loạn Vực.
Sau khi từ dưới vách đá vạn trượng đi lên, Tô Dật vẫn suy nghĩ, mình muốn trở thành cường giả, nhưng không biết nên đi nơi nào.
Đương đại, có Nhất Sơn Nhị Giáo Tam Tông Tứ Môn.
Nhất Sơn, chính là Thánh Sơn.
Nhị Giáo Tam Tông Tứ Môn là chín đại thế lực khác.
Truyền ngôn thập đại thế lực này là quái vật khổng lồ đương thời, đều là thiên đường và thánh địa của võ giả.
Đối với Thánh Sơn, Tô Dật thất vọng cùng cực.
Vì vậy đối với Nhị Giáo Tam Tông Tứ Môn còn lại, Tô Dật cũng không có quá nhiều hảo cảm.
Sợ là những sơn môn đó cũng như vậy, bên ngoài vàng ngọc bên trong thối rữa.
Có lẽ ở trong những sơn môn đó, cũng đều là cường giả vi tôn, mạnh được yếu thua.
Tô Dật nghĩ, nếu mình tiến vào trong Nhị Giáo Tam Tông Tứ Môn, được danh sư chỉ điểm, có lẽ mình càng dễ trở thành cường giả.
Nhưng Tô Dật cười khổ, Thánh Sơn kiểm trắc mình là thiên tư tạp dịch, sợ là Nhị Giáo Tam Tông Tứ Môn cũng kém không nhiều.
Ở bất kỳ địa phương nào, đều là thực lực vi tôn, đến Nhị Giáo Tam Tông Tứ Môn, lấy thiên tư kiểm trắc của mình, sợ là cũng không thể đạt được coi trọng.
Mà chùm sáng thần bí và Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, mình là tuyệt đối không thể bại lộ.
Thánh Sơn có dạng hộ pháp như Vương Toàn Đức, trong Nhị Giáo Tam Tông Tứ Môn, sợ là cũng sẽ không ít.
Hỗn Loạn Vực, cùng Man Yêu Sâm Lâm, đều là tồn tại đặc biệt ở đương thời.
Dựa theo Tô Dật biết, đương thời có Lục Địa Tam Châu Nhất Hải, tương ứng Nhất Sơn Nhị Giáo Tam Tông Tứ Môn.
Mà bên ngoài, là Man Yêu Sâm Lâm và Hỗn Loạn Vực, hai địa phương cực kỳ đặc thù.
Man Yêu Sâm Lâm diện tích cực lớn, mặc dù có chút tư nguyên, nhưng đối với Lục Địa Tam Châu Nhất Hải mà nói, tư nguyên lại rất bần cùng.
Cộng thêm vị trí địa lý của Man Yêu Sâm Lâm vắng vẻ, bởi vậy mới dần dần hình thành thế cục ngày hôm nay.
Xem như thập đại thế lực có ý muốn nhúng chàm Man Yêu Sâm Lâm, nhưng một là ngoài tầm tay với, hai là có chút cản tay.
Hỗn Loạn Vực, giống như Man Yêu Sâm Lâm, chính là chỗ đặc thù ngoài Lục Địa Tam Châu Nhất Hải.
Nghiêm chỉnh mà nói, Hỗn Loạn Vực còn kỳ lạ hơn Man Yêu Sâm Lâm.
Hỗn Loạn Vực, diện tích cực lớn, so với Lục Địa Tam Châu Nhất Hải cũng không chênh lệch bao nhiêu.
Có điều chẳng biết tại sao, Hỗn Loạn Vực lại không có người Nhất Sơn Nhị Giáo Tam Tông Tứ Môn nhúng chàm, độc lập với Lục Địa Tam Châu Nhất Hải, cũng độc lập với Nhất Sơn Nhị Giáo Tam Tông Tứ Môn.
Tô Dật đã sớm nghe nói qua, tuy Hỗn Loạn Vực hỗn loạn, thậm chí còn hỗn loạn hơn Man Yêu Sâm Lâm.
Thế nhưng không giống Man Yêu Sâm Lâm, Hỗn Loạn Vực không chỉ hỗn loạn, còn cực kỳ nguy hiểm.
Truyền ngôn Hỗn Loạn Vực chính là địa phương người ăn người, thuần túy mạnh được yếu thua, cường giả vi tôn, không có bất kỳ đạo lý gì có thể nói!
Mặt khác, Hỗn Loạn Vực cũng là thiên đường của tán tu.
Tán tu, là những người không môn không phái, hoặc những người nhỏ yếu căn bản chưa nghe nói qua đệ tử sơn môn.
Ở trong Hỗn Loạn Vực, tất cả đều là tán tu, đây cũng là địa phương đệ tử của Nhất Sơn Nhị Giáo Tam Tông Tứ Môn kiêng kỵ.
Bởi vì Hỗn Loạn Vực đối với đệ tử của Nhất Sơn Nhị Giáo Tam Tông Tứ Môn, đều có mâu thuẫn và bài xích.
Nếu ở trong Hỗn Loạn Vực, có đệ tử của Nhất Sơn Nhị Giáo Tam Tông Tứ Môn xuất hiện, sợ là sẽ lặng yên không tiếng động biến mất, hài cốt cũng không tìm được.
Bởi vì Hỗn Loạn Vực đều là tán tu, cho nên dù giết đệ tử của Nhất Sơn Nhị Giáo Tam Tông Tứ Môn, bình thường cũng tra không ra cái gì.
Huống hồ xem như tra được, chỉ cần ở trong Hỗn Loạn Vực, người của Nhất Sơn Nhị Giáo Tam Tông Tứ Môn cũng không có cách nào.
Tô Dật suy nghĩ thật lâu, muốn trở thành cường giả, có lẽ đi Hỗn Loạn Vực càng thích hợp.
Tuy nơi đó tàn khốc, nhưng có đầy đủ điều kiện để cho mình trở thành cường giả.
Hỗn loạn ra anh hùng, loạn thế ra kiêu hùng!
Đạo lý này, kiếp trước Tô Dật đã hiểu.
Lấy thân phận Ngự Hồn Sư, còn có tác dụng của chùm sáng thần bí, Tô Dật rất tự tin, đến Hỗn Loạn Vực mình cũng có thể từng bước trưởng thành, một ngày kia, tất sẽ trở thành cường giả, ở trong Hỗn Loạn Vực, xem như Vương Toàn Đức kia biết mình không chết, sợ là cũng không dám đến tìm!
Huống hồ đã giết Hắc Sát môn thiếu môn chủ, Tô Dật cũng không ngốc đến tiếp tục lưu lại Man Yêu Sâm Lâm, sớm rời đi cho an toàn.
Hỗn Loạn Vực, vị trí ở Thiên Lan Hải, nối liền Lục Địa Tam Châu Nhất Hải.
Nhưng cũng bởi như thế, mới khiến cho Hỗn Loạn Vực hình thành một cục diện đặc thù.
Chỉ là muốn đến Hỗn Loạn Vực, nhất định phải vượt qua Man Yêu Sâm Lâm.
Tô Dật biết phương hướng đại khái của Hỗn Loạn Vực, cho nên những ngày này một mực đi tới.
Vào Hỗn Loạn Vực, có lẽ càng thích hợp mình phát triển.
Những ngày gần đây, Tô Dật luôn tìm lộ tuyến vắng vẻ nhất để tránh gặp người Hắc Sát môn, nhưng thỉnh thoảng sẽ gặp được một vài Dong Binh Đoàn, đoàn đội thám hiểm...
Tuy lúc trước ở trong Man Yêu Sâm Lâm ba năm, một mực chỉ ở khu vực biên giới, không có xâm nhập sâu, nhưng kinh nghiệm vẫn để Tô Dật xa xa tránh đi những Dong Binh Đoàn và đoàn đội mạo hiểm kia.
Ở trong địa phương như Man Yêu Sâm Lâm, một khi gặp người khác, chỉ cần thực lực không đủ, sợ là sẽ có nguy hiểm tính mạng.
Loại chuyện sát nhân đoạt bảo này, ở trong Man Yêu Sâm Lâm quả thực là chuyện thường ngày.
Ở trong Man Yêu Sâm Lâm, cũng khó tránh khỏi sẽ tao ngộ đến Man Thú.
Tô Dật biết đi như thế nào, nhưng gặp Man Thú là sự tình không cách nào tránh được.
Cũng may những Man Thú này đẳng cấp không cao, cộng thêm Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, có thể khắc chế Man Thú, cho nên trên đường đi Tô Dật không có bị Man Thú ngăn cản.
Ngược lại là những Man Thú kia, cảm giác được khí tức trên người Tô Dật, đều tránh ra thật xa.
Tô Dật một bên tiến lên, một bên luyện tập Thất Thương Quyền và Xích Viêm Chưởng, nắm giữ càng ngày càng thuần thục, tuy còn không quá lưu loát, nhưng cũng coi như ra dáng.
Lại một ngày trôi qua.
Hoàng hôn, ngẩng đầu nhìn thái dương chìm xuống chân trời, lưu lại một vầng đỏ ửng nhàn nhạt.
Tô Dật xuất hiện ở bên một bờ sông, ngẩng đầu nhìn hoàng hôn, thỉnh thoảng từ trong núi truyền đến vài tiếng gầm gừ của Man Thú.
Sau khi võ giả đến Trúc Cơ cảnh, hấp thu lực lượng thiên địa thành nguyên khí, nhu cầu đối với ngũ cốc hoa màu đã rất ít.
Người tu vi càng cao, thì càng không cần ăn.
Bất quá đối với tu vi của Tô Dật hiện tại mà nói, mười ngày nửa tháng không ăn là rất bình thường, có điều phải uống nước.
Chung quanh trống trải, ánh tà dương đỏ thẩm, ánh xuống mặt sông giống như màu máu.
Tô Dật uống mấy ngụm nước, tắm rửa một chút.
Lúc trước trong Túi Không Gian của Hắc Sát môn thiếu môn chủ, ngay cả một bộ quần áo cũng không có, những ngày này, Tô Dật vẫn mặc bộ y phục không đủ che thân kia.