Khi Tô Dật tới quảng trường, một đoàn thôn dân đều đã đến đó chờ, rất nhiệt tình đối đãi với Tô Dật.
- Xiêm y rất vừa người, vốn làm cho tiểu tử Thượng Quan Diệp nhà ta, nhưng Dịch Túc mặc lại thích hợp hơn, đẹp mắt hơn!
Một vị phụ nhân đi ra, bà ấy là mẫu thân của Thượng Quan Diệp, nhìn xiêm y Tô Dật mặc thì nở ý cười, vừa nhìn vừa thấy thỏa mãn.
- Hài tử, ngươi có hôn phối chưa, bằng không về sau ở lại trong thôn đi! Thím sẽ làm mai cho ngươi, giúp ngươi cưới một nha đầu xinh đẹp, thế nào, ngươi thấy Tú Tú thế nào?
Một phụ nhân mỉm cười nói.
- Tam thẩm, ta...
Cách đó không xa, Thượng Quan Tú nghe được thì vẻ mặt thẹn thùng, từ cổ đến vành tai đều đỏ bừng, trong sự ngây ngô tăng thêm mấy phần quyến rũ.
- Ta thấy Hề Vi thích hợp hơn! Dịch Túc có phải thích nha đầu Hề Vi không!
Lại có một vị phụ nhân tiến lên cười nói.
- Hề Vi dường như là lớn hơn Dịch Túc vài tuổi! Vẫn là Tú nhi tốt hơn, bằng tuổi nhau.
- Vậy cũng chưa chắc, người ta nói nữ nhân lớn hơn ba tuổi sẽ thuần thục hơn, lớn hơn vài tuổi là chuyện tốt.
...
Nghe lời nói của mấy đại thẩm, vẻ mặt Tô Dật gượng cười, không thể làm gì khác hơn là mượn cớ thoát thân.
Màn đêm buông xuống, lửa trại huy hoàng, trong Linh Cổ Thôn vô cùng náo nhiệt.
- Nào, Dịch Túc, hùng chưởng này là của ngươi, còn cả chân hổ này nữa, rất thơm, còn có thể cường thân kiện thể, cũng hữu dụng với tu vi của ngươi nữa.
Có cường giả trong thôn đưa hùng chưởng đã nướng chín cùng thịt hổ tới trước mặt Tô Dật. Hôm nay Tô Dật là chủ tiệc, nhận được đãi ngộ tốt nhất.
- Còn cả những thịt này nữa, là bọn họ nhặt về từ Yêu La sơn, sau khi dùng hẳn là sẽ có rất nhiều lợi ích.
Có cường giả còn đưa qua không ít thịt quay, là thịt của yêu thú mấy ngày hôm trước đám Thượng Quan Hề Vi trở lại tiện tay nhặt không ít đám Man Yên thú bị đánh chết lúc tranh đoạt Yêu đan của Thiết Giáp Yêu Tê.
Mấy con Yêu thú cũng đã sắp tới cảnh giới Yêu Hư cảnh rồi, sau khi dùng sẽ nhận được lợi ích cực lớn.
Tô Dật muốn từ chối cũng không được, chỉ có thể bị mọi người vây ở giữa, hưởng thụ đãi ngộ của nhân vật chính.
- Dịch Túc huynh đệ, cảm ơn ngươi, mạng của chúng ta là ngươi cứu, nếu không nhờ ngươi, sợ là chúng ta cũng không về được.
Mấy người thiếu niên tiến lên, muốn uống rượu với Tô Dật.
Thượng Quan Tú cũng ở trong số đó, nhưng lại hơi ngượng ngùng ngẩng đầu, vành tai còn sắc ửng đỏ.
- Mọi người đừng nên khách khí.
Tô Dật hào hiệp, người của thôn này rất thuần phác, bỏ qua sự cảnh giác nói cười với mọi người.
- Ăn ngon...
Mà sau đó, vừa ăn thịt hổ và hùng chưởng, Tô Dật miệng khen không ngừng.
Hợp với rượu bách quả, đơn giản là mỹ vị nhân gian, nhân sinh khó được nếm vài lần.
- Ăn ngon, ăn ngon...
Tô Thiên Tước đã sớm lẫn vào trong quảng trường, ôm một tảng thịt hổ lớn đang gặp, miệng dính đầy dầu.
- Thanh Minh trưởng lão đã trở về!
- Hề Vi tỷ đã trở về!
Bỗng dưng, có người gào lên, bên ngoài cửa thôn có Man Yêu thú tọa kỵ phi hành bay nhanh xuống, mấy thân ảnh nhảy xuống, đều là cường giả của Linh Cổ Thôn.
Đi trước chính là trưởng lão Thượng Quan Thanh Minh và Thượng Quan Hề Vi.
Đám Thượng Quan Thanh Minh, Thượng Quan Hề Vi trở về vốn mang tâm tình trầm truonjg.
Lần này bọn họ lên Yêu La sơn không chỉ không tìm được Thiết Giáp Yêu Tê mà còn gặp phải chút phiền toái.
Từ xa nhìn lửa trại rực rỡ, bầu không khí vui vẻ trong thôn thì đều âm thầm vô cùng kinh ngạc.
- Hề Vi tỷ, Dịch Túc đã trở về, hắn không chết, hắn đã trở về rồi!
Thượng Quan Tú chạy ra, nàng biết trong lòng Thượng Quan Hề Vi vẫn là trầm trọng nhất, chỉ là đang cố nén, trước tiên liền tiến lên muốn nói cho Thượng Quan Hề Vi biết được tin tức này.
- Hắn đã trở về rồi sao...
Nghe được tin tức này, Thượng Quan Hề Vi vốn hơi mệt mỏi thì hai tròng mắt nhất thời sáng ngồi rồi lập tức ngây người kinh ngạc.
- Hề Vi tỷ, Dịch Túc thực sự đã trở về rồi, hắn không chết!