Thần Đế

Chương 186: Chương 186: Lòng đất toát ra một con gà tây!




- Ken két...

Bỗng dưng, thời điểm Tô Dật ôm lấy trứng Sí Thiên Giao, đang định rời đi, trong hố cạn lại truyền ra âm thanh rạn nứt.

Mặt đất bắt đầu vỡ vụn, lan tràn ra hỏa diễm càng thêm hừng hực, khí tức nóng bỏng càng ngày càng kịch liệt.

- Tạch tạch tạch két...

Toàn bộ sơn động như nhận lấy loại dẫn dắt nào đó, từng vết nứt lan ra, từ mặt đất đến vách đá, ngay cả đỉnh động cũng bắt đầu rạn nứt.

- Ào ào ào...

Trong khe hở, có hỏa diễm gào thét, hội tụ lại với nhau, nhất thời sôi trào mãnh liệt.

Chỉ chớp mắt, bốn phía hố cạn có dịch thể đỏ thẫm cuồn cuộn toát ra, phồng lên bọt khí.

Ở dưới nhiệt độ cao bực này, da thịt của Tô Dật và Mạc Nguyệt cực kỳ đau nhức.

- Chuyện gì xảy ra!

Mạc Nguyệt biến sắc, hết thảy phát sinh quá nhanh, toàn bộ động sâu lung lay, giống như muốn sụp đổ.

Giờ phút này, ánh mắt Tô Dật lại nhìn về phía hố cạn, tự dưng lại rùng mình, trong lòng âm thầm run rẩy.

Ở trong đó, hình như có thứ gì đó đang muốn leo ra.

Ào ào ào...

Trong chất lỏng đỏ thẫm, đột nhiên nổ tung, chất lỏng nóng rực kia tựa như dung nham vẩy ra, hỏa diễm đáng sợ bộc phát, ùn ùn kéo đến, trong nháy mắt muốn phủ kín động sâu.

- Mau trốn, phiền phức lớn rồi!

Thần sắc của Mạc Nguyệt cũng ngưng trọng, lộ ra kinh sợ.

- Đó là...

Ánh mắt Tô Dật trừng tròn vo, ở trong hỏa diễm, giờ phút này đang có cái bóng nhỏ bé xuất hiện, toàn thân bao phủ dung nham.

- Xoẹt...

Rất nhanh, cái bóng kia xuất hiện, dung nham rút đi, lớn cỡ con gà trống

Cái cổ của vật này khá dài, trên đỉnh đầu có một viên thịt, giống như mào gà, màu xích kim, con mắt rất tròn, vừa đen vừa sáng.

Đằng sau con mắt có lỗ tai nhỏ, nhưng bị lông tơ che khuất, đôi chân ngắn, năm móng, trên đôi cánh ngắn có một tầng lông tơ như vũ mao, màu đỏ thẫm.

- Một con gà trống...

Tô Dật trợn tròn mắt, dùng sức xoa xoa, phảng phất như không thể tin.

Nhưng kết quả vẫn giống nhau, hắn không có nhìn lầm.

Từ trong ngọn lửa nhảy ra, đúng là một con gà trống, chỉ có mấy cọng lông tơ che kín thân thể.

Một con gà trống, từ trong lòng đất chui ra… cái này khiến Tô Dật trợn tròn mắt.

- Đó là cái gì, một con gà...

Mạc Nguyệt cũng nhìn thấy con gà trống này, ánh mắt sợ run, khó mà tin được từ trong địa hỏa, lại chui ra một con gà.

- Rất giống một con gà tây...

Tô Dật ngạc nhiên, ôm trứng Sí Thiên Giao trong ngực, có chút sững sờ.

Một con gà ở trong lửa đỏ, nếu nướng chín không biết mùi vị sẽ như thế nào… tự dưng hắn lại cảm thấy chảy nước miếng, mắt sáng long lanh nhìn con gà kia, định bụng chờ nó chín sẽ tiện tay nhặt về ăn luôn.

Xì xì xì...

Chỉ là ý nghĩ của Tô Dật thất bại, con gà kia nhảy ra, dãn cánh, chấn ra hỏa viêm trên người, sau đó thân thể nho nhỏ chạy về phía Tô Dật và Mạc Nguyệt.

Con gà này đi trên đường, cái đuôi nhếch lên, còn mang theo đốm lửa, nhìn có chút thú vị.

- Nóng chết ta, chạy mau, chạy mau.

Con gà kia vừa chạy vừa hét lớn, thanh âm lại rất êm tai, đôi móng vuốt màu vàng óng sắc bén, lúc rơi xuống đất đều để lại hố sâu.

- Con gà tây này biết nói chuyện, là gà tinh sao...

Tô Dật và Mạc Nguyệt hai mặt nhìn nhau, mắt lại trợn tròn.

Giờ phút này con gà kia nói không phải thú ngữ, mà là miệng nói tiếng người.

- Chạy...

Tô Dật thấp giọng quát, không có chút do dự, trong ngực ôm trứng Sí Thiên Giao, vội vàng bỏ chạy.

Gà biết nói chuyện, vậy ít nhất cũng là Yêu Hư cảnh nha.

Mạc Nguyệt cũng không do dự, vội vàng đi theo Tô Dật chạy trốn.

- Phần phật...

Một con gà theo đuôi ở sau lưng Tô Dật và Mạc Nguyệt, vung vẩy cánh thịt, mà sau lưng là hỏa diễm càng ngày càng mãnh liệt toát ra, nhiệt độ cao tràn ngập sơn động.

- Uy, nhân loại, mang ta một đoạn đường, ta không còn khí lực rồi!

Con gà kia nhìn thấy Tô Dật và Mạc Nguyệt, vừa chạy vừa hét lớn.

- Ù ù...

Toàn bộ động sâu rạn nứt, có nham thạch bắt đầu rơi xuống, còn có nham thạch ở dưới nhiệt độ cao hóa thành bột phấn phiêu tán.

- Con gà kia đuổi theo!

- Cái động này sắp sụp rồi!

Tô Dật và Mạc Nguyệt chạy trốn, sắc mặt đều đại biến.

Không chỉ có con gà kỳ lạ kia đuổi theo, sơn động này cũng lung la lung lay, như muốn sụp đổ.

Rất nhanh, Tô Dật và Mạc Nguyệt chạy ra động sâu, đến thông đạo hàn băng lúc trước.

Sau lưng, hỏa diễm và dung nham mãnh liệt đã theo đuôi xông ra, giống như muốn bao phủ hết thảy, thanh thế cuồn cuộn, nhiệt độ cao đáng sợ khiến linh hồn người ta héo rút!

Sơn động cũng lung la lung lay, hàn băng phía trước vốn khó có thể hòa tan, lúc này lại đang nhanh chóng tan rã.

- Ngao ngao...

Cũng không biết từ chỗ nào, giờ phút này chạy ra không ít con non Hàn Băng Man Lang, trọn vẹn trên trăm con.

Những con non Hàn Băng Man Lang này giống như cảm giác được cái gì, không ngừng tru lên, mắt lộ ra vẻ sợ hãi, nhanh chóng bỏ chạy ra ngoài sơn động, căn bản không có để ý tới Tô Dật và Mạc Nguyệt.

- Nhanh, mau trốn!

Tô Dật vừa trốn, vừa thu trọng kiếm vào Túi Không Gian, nhất thời cảm giác cả người nhẹ nhõm.

- Ngươi muốn làm gì!

Thời điểm Tô Dật định thu trứng Sí Thiên Giao vào Túi Không Gian, Mạc Nguyệt ngạc nhiên nhìn Tô Dật hỏi thăm?

- Thu lại chứ làm gì, nếu như bị Sí Thiên Giao nhìn thấy, chúng ta liền thảm!

Tô Dật nói với Mạc Nguyệt, muốn thu trứng Sí Thiên Giao vào trong Túi Không Gian.

Nếu như ôm trứng Sí Thiên Giao, bị Sí Thiên Giao nhìn thấy, Tô Dật không cần nghĩ, chỉ sợ có mười cái mạng cũng không đủ Sí Thiên Giao giết.

- Dừng tay, Túi Không Gian không thể chứa vật sống, quả trứng này hơn phân nửa còn sống, ngươi muốn giết chết nó sao?

Mạc Nguyệt trừng Tô Dật, nếu không phải giờ phút này còn đang chạy trối chết, sợ là đã sớm đạp gia hỏa này một cước.

- Thật sao.

Tô Dật sững sờ, thật đúng là không biết.

Nhưng mặc kệ nữ nhân này nói có thật hay không, giờ phút này Tô Dật lại không dám mạo hiểm.

- Nhân loại, ta thật không chạy nổi, mang ta một đoạn đường đi!

Sau lưng, con gà kia thật không còn khí lực, cụp đuôi toàn lực chạy trốn, bộ dáng nhìn khiến người ta rất buồn cười.

- Mau trốn!

Tô Dật không muốn tiếp xúc con gà tây lai lịch không rõ, còn có thể là Yêu Hư cảnh kia.

Phía sau còn có hỏa diễm dung nham bạo phát, sợ là sơn động này sẽ sụp đổ, Tô Dật càng gia tốc bỏ chạy.

Gỡ xuống trọng kiếm trên lưng, tốc độ của Tô Dật nhất thời tăng vọt. Nguyên bản tốc độ của Tô Dật chậm hơn Mạc Nguyệt một chút, nhưng giờ phút này người nhẹ như yến, cộng thêm Phù Diêu Bách Biến Bộ, liền lập tức đuổi theo.

Tốc độ của Tô Dật đột nhiên tăng cao, để Mạc Nguyệt âm thầm kinh ngạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.