Thần Đế

Chương 168: Chương 168: Lòng như đao cắt!




Ngồi xếp bằng, Tô Dật gọi ra không gian thần bí.

Mà khi Tô Dật tiến vào không gian thần bí, nhất thời có chút trợn tròn mắt.

Đám thú Hỏa Tình Man Hổ còn đắm chìm trong tu luyện, không biết chung quanh phát sinh chuyện gì.

Nhưng Tô Dật liếc một chút đã nhận ra, địa phương chứa linh dịch trong không gian thần bí, có một cây củ cải đang ngâm mình ở trong ao nhỏ, toàn thân ánh sáng rạng rỡ, tràn ngập thanh quang.

Trên người củ cải nguyên bản rạn nứt, giống như đang chầm chậm khôi phục, ngay cả vài mảnh lá khô trên đỉnh đầu, cũng trở nên sáng bóng.

- Phần phật...

Ngâm trong linh dịch, sợi rễ của Bích Huyết Linh Tham như cắm rễ, cuồn cuộn không ngừng hấp thu linh dịch, chung quanh quang vụ bốc hơi, nhìn cực kỳ thần bí.

- Củ cải chết tiệt!

Tô Dật nhất thời phát mộng, đây chính là linh dịch mình cũng không nỡ dùng a, là trọng bảo, nhưng giờ phút này lại bị củ cải kia ngâm mình ở bên trong, không ngừng hấp thu linh dịch.

Một màn này, làm Tô Dật lòng như đao cắt, nhất thời tiến lên, muốn lôi Bích Huyết Linh Tham ra ngoài.

Chẳng qua khi đến bên cạnh ao, Tô Dật lại ngừng chân, thần sắc âm trầm, mắt nhìn chằm chằm Bích Huyết Linh Tham.

Bích Huyết Linh Tham, đây chính là Bích Huyết Linh Tham mà Hắc Sát Môn, Huyết Thần Tông, thậm chí Thái Hành Tông… đều đang tìm kiếm, là linh dược đột phá Yêu Hư cảnh, là chủ dược luyện chế rất nhiều loại đan dược Hoàng phẩm.

Truyền ngôn trực tiếp dùng Bích Huyết Linh Tham, cũng có thể tăng cao tu vi, thậm chí có công hiệu khởi tử hồi sinh.

Trong chốc lát, trái tim Tô Dật chấn động.

Mình vẫn muốn lấy được Bích Huyết Linh Tham kia, đến lúc đó đủ để làm cho gia gia khôi phục, thậm chí tu vi càng tiến một bước, bây giờ Bích Huyết Linh Tham không phải đưa tới cửa sao.

Tô Dật chăm chú nhìn Bích Huyết Linh Tham, rất giống cây củ cải nha.

Gia hỏa không đáng chú ý này, lại dẫn tới lôi kiếp, để vô số cường giả tranh đoạt, xem ra tuyệt đối là hữu dụng, chỉ cần gia gia ăn vào, thì có thể làm thương thế tốt lên như lúc ban đầu, thậm chí càng tiến một bước.

Nghĩ đến bộ dáng lúc trước của Bích Huyết Linh Tham, Tô Dật đoán chừng, Bích Huyết Linh Tham hẳn là bị sét đánh rất thảm, thụ trọng thương, chỉ có triệt để khôi phục, mới có thể có hiệu quả tốt nhất, đến lúc đó gia gia dùng mới có tác dụng.

Nghĩ đến là cho gia gia ăn, Bích Huyết Linh Tham còn tự mình chạy tới cửa, giờ phút này Tô Dật nhìn nó hấp thu linh dịch, trong lòng trở nên thoải mái, không hề đau lòng, giống như đang nhìn một con heo trong chuồng, dù sao thịt heo đang lên giá, ăn nhiều cũng không lỗ nha.

Trong không gian thần bí, tiến vào dễ dàng, còn muốn ra ngoài… hắc hắc, phải xem mình có đồng ý không đã.

Bởi vậy Tô Dật rất yên tâm, không lo lắng Bích Huyết Linh Tham sẽ chạy trốn.

Mình đã kiệt sức, cần thổ nạp điều tức.

Miêu Yêu tu vi Yêu Hoàng cảnh kia còn không biết ở nơi nào tìm mình. Trong thời gian ngắn, Tô Dật căn bản không có ý định đi ra ngoài, chỉ có thể ở trong không gian thần bí.

Ngồi xếp bằng, bắt đầu vận công thổ nạp điều tức.



Cả vùng thành phế tích, vách đá vỡ ra, dãy núi sụp đổ, đây là dấu vết trải qua đại chiến, nhưng giờ phút này đã quy về yên tĩnh.

Thú triều đáng sợ đã không thấy tăm hơi.

Người của các đại thế lực cũng biến mất không thấy gì nữa, chỉ là trên mặt đất lưu lại không ít vết máu và thi thể Man Thú, chứng minh trước đây không lâu từng có giao thủ thảm liệt.

Nơi xa, có một vài bóng người xuất hiện, cẩn thận từng li từng tí dò xét.

Những người này là mạo hiểm giả ở phụ cận bị hấp dẫn đến.

Có điều nhìn dấu vết đại chiến thảm liệt như vậy, đều hít vào một ngụm khí lạnh.

- Bích Huyết Linh Tham xuất hiện độ kiếp, hẳn là bị cường giả đạt được!

- Có người của Hắc Sát Môn, Cuồng Long Dong Binh Đoàn, Huyết Thần Tông!

- Còn có cường giả Thái Hành Tông!

- Những Yêu Hoàng kia thật đáng sợ!

- Không biết Bích Huyết Linh Tham rơi vào tay Yêu Hoàng hay đám người Hắc Sát Môn.

- ...

Có người nghị luận, nhưng có cường giả Yêu Hoàng cảnh, còn có người Hắc Sát Môn, Thái Hành Tông… nhúng tay, Bích Huyết Linh Tham đã vô duyên với bọn họ.

Trên sơn phong, mấy thân ảnh đứng thẳng, chính là Linh Bảo Các Lam Nhược Liên, Vũ chấp sự...

- Không nghĩ tới Thái Hành Tông Bích Trường Khiêm cũng ở đây.

Vũ chấp sự mở miệng, nhìn nơi xa, vừa rồi Linh Bảo Các không có nhúng tay.

- Không nghĩ tới nhất là Tuyệt Mệnh Diêm La Tây Vô Tình, thế mà hắn cũng tới.

Lam Nhược Liên khẽ nói, váy dài phác hoạ tư thái ưu mỹ, lẩm bẩm nói:

- Thiếu niên kia, cảm thấy rất quen thuộc, chẳng lẽ là hắn?

- Tiên Cô nói là Dịch Túc kia?

Phụ nhân hỏi, cũng nhìn ra manh mối.

- Nếu thiếu niên kia cũng là Dịch Túc, như vậy xem ra, phía sau chính là Tuyệt Mệnh Diêm La Tây Vô Tình.

Tựa hồ Lam Nhược Liên đang trầm tư cái gì.

- Tiên Cô, vừa rồi chưa từng nhìn thấy Bích Huyết Linh Tham, chẳng lẽ Bích Huyết Linh Tham đã thoát thân.

Vũ chấp sự rất kỳ quái, từ đại chiến đến xem, giống như người nào cũng không có đạt được Bích Huyết Linh Tham.

- Bích Huyết Linh Tham vốn có thiên phú ẩn núp, có điều thiếu niên kia xuất hiện ở chỗ này quá trùng hợp, hay là…

Lam Nhược Liên khẽ nói:

- Cửu Mệnh Miêu Yêu muốn truy thiếu niên kia, có lẽ là cảm ứng được cái gì.

- Bích Huyết Linh Tham đã mất tung tích, những Yêu Hoàng kia cũng xuất hiện ở chỗ này, Tiên Cô, chúng ta trở về thôi.

Phụ nhân mở miệng, yên tĩnh đứng ở sau lưng Lam Nhược Liên.

- Thôi được, nên trở về rồi!

Lam Nhược Liên khẽ ngẩng đầu, tóc dài tung bay trong gió, càng rung động lòng người.



Trên đỉnh núi, cường giả Hắc Sát Môn tụ tập, từng cái thở hồng hộc, trên người đều mang theo vết máu.

Bạch trưởng lão và Ngu trưởng lão cũng rất chật vật.

- Thông báo các đệ tử, toàn lực tìm kiếm tung tích của tiểu tử kia và Tây Vô Tình, Bích Huyết Linh Tham rất có thể ở trên người tiểu tử kia, nhất định không thể buông tha!

Thanh âm của Hắc Minh âm trầm, trên người lạnh lẽo, sắc mặt tái nhợt, trên bàn tay đã không còn chảy máu, nhưng nhìn rất thê thảm, chúng ta vừa rồi cùng một Yêu Hoàng cảnh quyết đấu, ăn thiệt thòi không ít, càng lộ vẻ chật vật.

Dãy núi liền nhau, núi lớn đứng vững, đây là một mảnh đất ít có nhân loại tiến vào.

Trong núi sâu, thác nước ầm ầm, thế như du long, phát ra thanh âm giống như vạn mã lao nhanh.

Ào ào ào...

Dòng nước rơi đập trên nham thạch, bắn ra vô số bọt nước trong suốt.

- Hô...

Trong không gian thần bí, Tô Dật dừng thổ nạp điều tức, thủ ấn thu liễm, phun ra một ngụm trọc khí.

Oanh!

Hai con ngươi mở ra, có quang mang lấp lóe, khí tức chấn động bốn phía, sau đó lập tức nội liễm.

Cảm giác trong khí hải tràn đầy nguyên khí, ánh mắt Tô Dật lộ vẻ hài lòng, cảnh giới đã vững chắc ở Nguyên Hồn cảnh cửu trọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.