Thần Đế

Chương 244: Chương 244: Một chiêu (2)




Nhưng tựa như đã chậm mất một chút, trong cơn chấn động khi lòng bàn tay co lại, khóe miệng của Tô Dật cũng lập tức nở một nụ cườ ithản nhiên, thì thào một tiếng bạo!

Bùm!

Một tiếng nổ tung vang lên, tiếng nổ vang này đương nhiên là truyền ra từ lòng bàn tay của Tô Dật.

Trong một chớp mắt này, trong lòng bàn tay Tô Dật tựa như ẩn chứa một ngọn hỏa sơn nhỏ vậy. Khí tức nóng bỏng đang nén lại, bành trướng, trong miệng cũng nổ tung như lựu đạn.

Ùng ùng...

Một chưởng như sấm, một như là tiểu hỏa sơn bạo nổ, khí lưu nóng cháy như thế vòi rồng nhỏ làm chấn động tứ phương.

Phụt...

Đối mặt với biến cố bậc này, nắm tay của Hổ Dược nhất thời bị cắn nuốt, lập tức nổ tung, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch như bụi, thân thể bị đánh bay, đồng thời nắm đấm bắt đầu vung lên, lồng nguyên khí vỡ nát từng khúc, một ngụm máu tươi cũng điên cuồng phun ra.

- Hổ Dược!

Hét lớn một tiếng, Hổ Mạch đã đánh tới, nguyên khí thuộc tính thổ màu đen cuộn trào mãnh liệt, quyền ảnh hắc sắc mang theo kình lực rất nặng, đã xuất hiện trước người Tô Dật.

Ô ô...

Trước một quyền, trong không khí đều vang vọng tiếng ô ô xé gió, tiếng chói tai hình thành cộng hưởng với không khí, như là cả không gian đều đang chấn động.

- Đến đây đi!

Cảm nhận được một quyền hung hãn của Hổ Mạch, Tô Dật như sớm có chuẩn bị, nguyên khí trong cơ thể phi nhanh, trong hai tròng mắt cũng xông lên chiến ý đặc biệt. Thuộc tính nguyên khí nhất thời chợt biến, một luồng nguyên khí thuộc tính thổ cũng tuôn ra, khí tức đột nhiên tăng vọt theo.

- Thất Thương quyền!

Gầm nhẹ một tiếng, gần như đồng thời, tay phải Tô Dật vung lên, nguyên khí hắc sắc bắt đầu khởi động. Nắm tay co lại đẩy ra, ẩn chứa kình phong vừa mạnh mẽ vừa dày nặng bỗng nhiên đánh vào nắm tay của người phía trước.

Ầm!

Hai quyền đột nhiên đụng thẳng vào nhau, nguyên khí va chạm, năng lượng như sấm sét vang vọng.

- Ù ù...

Bốn phía cát bay đá chạy, bụi bặm bị khuấy động, khe ở trên mặt đất ở xung quanh không ngừng mở rộng thế như mạng nhện lan ra.

Phụt...

Trong kình phong đáng sợ vang lên tiếng máu tươi phun ra, tiếp theo có một thân ảnh mập mạp từ trong kình phong bắn ngược ra, nặng nề rơi xuống đất.

Thân ảnh đó lăn mấy trượng sát mặt đất rồi đập vào một tảng đá lớn, lúc này mới ngừng lại.

Nhưng tảng đá lớn kia cũng chịu tấn công, suýt chút nữa đã bị vỡ.

Mọi ánh mắt đều nhìn về hướng thân ảnh kia bắn ngược, khi nhìn thấy người đó là ai, nhất thời mọi người đều lặng yên, chấn động.

Người bị bắn ngược ra đó chính là Hổ Mạch.

Chỉ thấy lúc này quần áo trên người Hổ Mạch dường như đã bị kình phong chấn động tới tan thành mảnh nhỏ, trước người có vết máu loang lổ, khóe miệng còn sót lại vết máu.

Da trong nắm tay của Hổ Mạch cũng đã nứt ra, máu chảy dạt dào, rõ ràng là bị nắm tay của Tô Dật đánh vỡ.

Có thể một chiêu đánh bại Hổ Mạch lại còn có thể làm quả đấm bị phá vỡ thành như vậy, sức chiến đấu cỡ này đáng sợ tới bậc nào!

Ở đây đều là những người trẻ tuổi không tầm thường, đạo lý dễ hiểu bậc này đều không khó để hiểu.

Hai huynh đệ Hổ Mạch, Hổ Dược đều chật vật chuyển động thân thể mềm nhũn, dường như muốn bò người lên, nhưng mấy lần cũng chưa thành công.

Người của Liệp Hổ bộ lạc chấn động hồi lâu vẫn không có cách nào hoàn hồn, đều quên tiến nên đỡ.

Từng ánh mắt của mọi người có mặt lập tức lần lượt rơi vào người Tô Dật.

Một thiếu niên gầy gò, thân hình lại vẫn như dãy núi, không chút sứt mẻ.

Vốn dĩ những ánh mắt coi thường của Liệp Hổ bộ lạc, lúc này nhất thời cảm thấy lạnh người từ tận đáy lòng.

Chẳng ai ngờ tới, người đứng thứ hai và thứ ba trong những người trẻ tuổi của Liệp Hổ bộ lạc, chỉ trong một chốc lại bị người ta đánh bại thảm hại như thế.

Một chiêu, chỉ một chiêu mà thôi, hai huynh đệ đã bị đánh bay!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.