Không ít cường giả và trưởng lão đều chưa thể tỉnh táo lại.
Thượng Quan Minh Hậu có Nguyên Huyền cảnh tứ trọng, so với thiếu niên kia thì lớn hơn vài tuổi lại không thể địch lại hắn.
Nghiêm khắc mà nói thì một chiêu đã bị đánh bại.
Quan trọng hơn chính là ánh mắt của đám cường giả Linh Cổ Thôn đều rất độc, sao lại không thể nhìn ra được, thiếu niên tên là Dịch Túc này dường như căn bản chưa sử dụng thực lực chân chính! Chí ít cũng chưa dùng toàn lực, đây mới là điều đáng sợ nhất.
Tô Dật đứng ở trong sân, sợi tóc bay bay, khí độ bá đạo uy nghiêm tràn ngập quanh hắn.
Bốn phía có nam nữ trẻ tuổi vốn dĩ cổ vũ cho Thượng Quan Minh Hậu, lúc này không rên tiếng nào, trong mắt là vẻ chấn động mãi lâu khó có thể phục hồi lại tinh thần.
- Tự mình tìm ngược thôi!
Ba người Thượng Quan Nham, Thượng Quan Ngọc, Thượng Quan Diệp không ngoài dự liệu với kết quả này, mọi thứ đều nằm trong dự liệu.
Bọn họ biết rõ, nếu không phải hắn cố ý nể mặt nhường hai chiêu thì sợ là Thượng Quan Minh Hậu ngay cả một chiêu cũng khó mà đối kháng được.
Trước đây con U Hư Man Thiên Báo Yêu Huyền cảnh ngũ trọng cũng bị Dịch Túc cường thế đánh bại, đám Thượng Quan Nham vẫn còn thấy rõ mồn một trước mắt.
Giữa quảng trường, trên khuôn mặt của trưởng thôn Thượng Quan Trình Nhã nở ý cười rồi lập tức bình tĩnh lại.
Sau khi Thượng Quan Minh Hậu bò dậy lau chùi vết máu ở khóe miệng, trong mắt nhìn Tô Dật khó nhịn sự khiếp sợ trong lòng.
Thượng Quan Minh Hậu khó có thể tiếp thu được, mình lại không thể chịu được một kích như thế. Một chiêu đã bị thua, hai chiêu trước, Dịch Túc này rõ ràng là nhường gã.
Thân là một trong ba người đứng đầu trong đám trẻ tuổi của Linh Cổ tôn, có đia vị cực cao trong đám thanh thiếu niên, lúc này lại bị thua như vậy thì khó có thể chấp nhận được.
Nhưng sự thực đã rành rành trước mắt, gã đã thua rồi.
Thậm chí Thượng Quan Minh Hậu có thể cảm giác được, dường như mới rồi còn chưa hết lực, nếu không có lẽ mình sẽ thảm bại hơn nhiều.
Cắn chặt hàm răng, ánh mắt nhìn soi mói bốn phía, Thượng Quan Minh Hậu hít một hơi thật sâu, mắt nhìn Tô Dật có phần không cam lòng, cũng có chút khiếp sợ, ánh mắt có chút phức tạp, nhưng vẫn thừa nhận sự thực, mở miệng nói:
- Ta thua rồi, ta không nên hoài nghi ngươi không có thực lực đánh bại Hùng Liệt, xin quý khách ta thứ cho sự vô lễ của ta!
- Minh Hậu ca nhận thua rồi!
Nhìn Thượng Quan Minh Hậu, một vài thanh niên rõ ràng là tận mắt thấy Thượng Quan Minh Hậu bị thua nhưng lúc này nghe được chính miệng Thượng Quan Minh Hậu thừa nhận thì vẫn hơi cảm thấy khó có thể tin được.
- Khách khí rồi, ta cũng chỉ là may mắn mà thôi.
Tô Dật mỉm cười nhưng lại không ngờ tới Thượng Quan Minh Hậu này cầm lên được cũng buông xuống được.
- Thắn thì thắng, thực lực của ta không bằng ngươi!
Thượng Quan Minh Hậu rất kiên quyết, gã thất bại chính là thất bại, dây dưa dài dòng không phải là tính cách của gã.
- Được rồi, ta không thể làm gì khác hơn là đa tạ!
Tô Dật.
- Thượng Quan Minh Hậu, hiện tại chịu phục chưa, nói sớm rồi ngươi lại không tin!
Đám Thượng Quan Nham đi lên, nhìn Thượng Quan Minh Hậu vừa cười vừa nói.
- Tự mình nghiệm chứng, đương nhiên là sẽ dễ tin hơn, các ngươi không phục thì khiêu chiến ta thử xem!
Thượng Quan Minh Hậu liếc trắng ba người Thượng Quan Nham.
- Khiêu chiến ngươi á, bọn ta lại chẳng ngốc, biết rất rõ ràng không phải là đối thủ của ngươi vẫn muốn đánh ngươi sao!
Thượng Quan Ngọc lắc đầu, cũng không muốn bị ngược.
- Được rồi, thắng bại là chuyện thường của binh gia, nhân ngoại hữu nhân, sơn ngoại hữu sơn, tất cả mọi người các ngươi phải nhớ kỹ, về sau phải tu luyện thật tốt, nhất định phải nỗ lực tu hành, các ngươi đều là tương lai của Linh Cổ Thôn!
Trưởng thôn Thượng Quan Trình Nhã nói, giọng nói quan quẩn trên toàn bộ quảng trường đủ để rơi vào tai của tất cả mọi người.
- Vân, trưởng thôn nãi nãi!
Thanh niên lớn bé gật đầu, một vài đứa bé trai gái cũng đứng nghiêm trang, trong mắt là sự hướng tới.
- Thực lực của Dịch Túc hiền chất bất phàm, làm ta thật mở rộng tầm mắt!
Thượng Quan Thanh Minh tiến lên, đến bên người Tô Dật.